CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG

Chương 709

Cố Thanh Hy không quen lắm, ký ức về Ngọc tộc trong đầu nàng không nhiều, đột nhiên bị nhiều trưởng lão gọi là tộc trưởng, nàng chỉ cảm thấy quái dị.

Lúc đưa tay đỡ bọn họ dậy, Cố Thanh Hy không cẩn thận bắt được mạch của Đại trưởng lão.

Nội lực của Đại trưởng lão hùng hậu, thực lực không biết đã đạt đến bao nhiêu, nhưng đã tiêu hao lượng lớn chân khí, bây giờ khí tức không ổn định. Hơn nữa, mạch tượng của ông ta rất giống với Dịch Thần Phi, dường như có một sức mạnh ăn mòn đang không ngừng cắn nuốt sức sống của bọn họ.

Mặc dù sức sống của bọn họ không bị mất nhiều như Dịch Thần Phi, nhưng cũng đang dần dần hao mòn.

Chẳng lẽ người trúng huyết chú đều có mạch tượng như vậy?

Nàng còn muốn xem kỹ mạch tượng của Đại trưởng lão, Đại trưởng lão đã lặng lẽ rút tay về, dường như không muốn để nàng bắt mạch.

Lục trưởng lão kích động: “A Hy, cô đã trở về rồi. Ta đợi rượu ngon của cô, đợi đến mức tóc đã bạc. Rượu của ta đâu, có phải cô lại lén giấu ở đâu rồi không?”

“Lão Lục”, Đại trưởng lão nghiêm túc nói.

Lục trưởng lão ho khan một tiếng, thẳng người dậy, cung kính đứng ở một bên.

Những trưởng lão khác hình như cũng sợ Đại trưởng lão, ai nấy dù rất kích động, nhưng lại không dám nói gì.

“Dịch Thần Phi thế nào rồi?”

Cố Thanh Hy vòng qua bọn họ, đi tới trước giường, bắt mạch cho Dịch Thần Phi. Mạch tượng của hắn ta tốt hơn trước kia một chút, có lẽ là có người dùng công lực vô thượng giúp hắn ta ổn định thương thế. Nhưng sức sống vẫn đang không ngừng tiêu hao, thậm chí nội lực, lục phủ ngũ tạng, thất kinh bát mạch và máu thịt xương tủy vẫn đang không ngừng bị ăn mòn.

Cứ vậy thì hắn ta chắc chắn sẽ chết.

Bọn họ nói hai tháng đã là nhiều rồi.

Có thể chống đỡ hai tháng có lẽ đã là cực hạn của Dịch Thần Phi.

“Bẩm tộc trưởng, bệnh của Thần Phi tạm thời đã ổn định, mấy lão già bọn ta nhiều nhất chỉ có thể giúp hắn ta giữ được tính mạng trong hai Dtháng. Không biết tộc trưởng có biết tung tích của viên Long Châu thứ sáu ở đâu không? Nếu biết, ta sẽ lập tức phái người đi tìm”.

Khóe miệng Cố Thanh Hy giật giật.

Bọn họ còn không biết tung tích của Long Châu, làm sao nàng biết được.

Nàng xuyên tới thế giới này cũng chưa lâu.

Tam trưởng lão thở dài: “Bây giờ tình hình trong tộc càng lúc càng tệ, nếu không mau chóng tìm đủ bảy viên Long Châu, e rằng…”

“Lão Tam”.

Đại trưởng lão cất giọng sắc bén.

Tam trưởng lão cả kinh, lập tức im miệng.

Lúc đó, giọng của Đại trưởng lão mới hòa hoãn lại, nói: “Tộc trưởng yên tâm, trong tộc mọi chuyện đều tốt. Người không cần phải lo lắng, cũng không cần quá sốt ruột”.

“Phải, trong tộc đều rất tốt. A Hy… à không, tộc trưởng, cô đừng nghe lão Tam nói xằng bậy, chắc chắn hôm qua ông ta uống nhiều rồi, hôm nay lại nói xằng nói bậy”.

“Đúng đúng đúng, hôm qua ta uống nhiều rồi, bây giờ đầu óc ta choáng váng mới nói bậy nói bạ. Tộc trưởng, cô cứ coi như lời ta nói là đang đánh rắm đi”.

Cố Thanh Hy sờ cằm.

Bình luận

Truyện đang đọc