Chương 561
“Biết rồi”, chuyện trong dự đoán, có gì phải ngạc nhiên.
“Lão đại, bọn họ giết Lý Hằng rồi, dù gì Lý Hằng cũng là con trai của đại thần nhất phẩm, sao bọn họ dám không chút kiêng dè gì như thế nhỉ”.
“Không phải phu tử có nói sao, nơi này có rất nhiều hung cầm mãnh thú, ai biết được sao Lý Hằng lại chết, nhìn đi, kền kền đến rồi, thi thể của Lý Hằng sẽ bị ăn sạch”.
Trên bầu trời có mấy con kền kền lượn quanh, mỏ chim nhọn hoắc liên tục mổ lên thi thể của Lý Hằng, mùi máu tanh tản ra, thu hút nhiều thú dữ hơn, những con thú dữ tựa như hổ đói cắn xé thi thể của hắn ta, trong đó cũng có không ít thú dữ mà bọn họ chưa từng gặp.
Cố Thanh Hy nhỏ giọng nói: “Mau đi thôi”.
“Nha đầu xấu xí, ta thấy nơi này nguy hiểm quá, Mộ Dung Thần và Đông Phương Triết muốn giết cô, không bằng cô kéo dây chuông, rời khỏi nơi này trước đi”.
“Không”.
Nói đùa à.
Khó khăn lắm mới có cơ hội tham gia đại hội tầm bảo, sao nàng có thể rời đi được.
Ai chết trong tay ai còn chưa biết đâu.
Chuông Phá hồn trong lòng nàng đột nhiên có hiện tượng lạ, loé lên ánh sáng khác thường.
Trong mắt Cố Thanh Hy có ánh sáng loé lên, nàng chăm chú nhìn chuông Phá hồn.
Không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy chuông Phá hồn như cảm nhận được điều gì, chỉ dẫn nàng đi về phía trước.
Phía trước có không ít học sinh của học viện Hoàng gia tập trung lại với nhau, thỉnh thoảng vang lên tiếng hoan hô vì tìm thấy bảo bối.
Vu Huy hô lên: “Lão đại, không bằng chúng ta cũng qua đó đi, xem thử có thể tìm được gì không”.
“Vội làm gì, nơi này khá kín đáo, bên trách còn có một cái hang núi, chúng ta đi tới hang núi đó trước”.
“Hả… Đi tới hang núi làm gì”.
Tiêu Vũ Hiên búng lên trán bọn họ một cái: “Nha đầu xấu xí bảo các ngươi đi thì các ngươi cứ đi, hỏi nhiều thế làm gì”.
Bốn người, ba nam một nữ lén lút đi tới hang núi, hang núi không lớn, chỉ đủ cho bốn người họ, xung quanh nơi này đều là tường đất, Liễu Nguyệt Vu Huy tìm một hồi vẫn không tìm thấy bảo bối gì, tâm trạng không khỏi nôn nóng.
Cố Thanh Hy lấy ra mười mấy bình đan dược, để xuống trước mặt bọn họ: “Tự phân chia đi, bất cứ lúc nào cũng phải nâng cao thực lực của mình, chỉ khi đủ mạnh mới sẽ không bị người khác bắt nạt”.
Mấy người nhóm Tiêu Vũ Hiên nghi ngờ mở bình thuốc, vừa mở, linh khí nồng đậm đã bay ra, bọn họ tỏ vẻ kinh ngạc.
“Tẩy Tuỷ Đan, là Tẩy Tuỷ Đan, hơn nữa còn có mười mấy bình, trời ạ, nha đầu xấu xí, cô lấy đâu ra nhiều Tẩy Tuỷ Đan thế?”
“Lão… lão đại, Tẩy Tuỷ Đan này không rẻ đâu, rốt cuộc cô dùng bao nhiêu tiền để mua vậy?”
Mua?
Tẩy Tuỷ Đan thượng đẳng đều bị nàng ăn hết rồi.