Chương 1109
“Chuyện này chuyện kia cái gì! Đây là mệnh lệnh, còn không mau đi tìm gián điệp”.
“Vâng!”
Một đội thị vệ nữa lại bị thái nữ điều đi.
Thái nữ mỉm cười, chạy thật nhanh về phía hang núi, cười khì khì nói: “Tỷ tỷ, ta biết tỷ ở đây, bọn họ đã đi hết rồi, tỷ có thể ra ngoài”.
Cố Thanh Hy nhìn sang Cố Thiếu Nghi bằng ánh mắt mang hàm ý sâu xa, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn ta.
“Đừng bảo cô bé nhỏ vậy mà ngươi cũng chấm mút nhé?”
Ôn Thiếu Nghi bắt chước nàng, trừng mắt, không nói gì.
Ba năm trước, hắn ta đến Oa Nhân Quốc, thái nữ chỉ mới mấy tuổi thôi.
Hơn nữa, hắn ta là người như vậy sao?
“Tỷ tỷ, tỷ không lên tiếng thì ta vào đó nha”.
“Xuỵt…”
Cố Thanh Hy dời đồ vật che chắn ở cửa hang ra, vòng tay trước ngực, lạnh lùng nhìn xuống cô bé chỉ cao tới hông mình.
“Điện hạ, chỉ dựa vào sức của mình ngươi mà muốn bắt bọn ta, e là chưa đủ đâu”.
“Ta không hại tỷ tỷ đâu, ta cũng không muốn mẫu hoàng lập hắn ta làm hậu! Hắn ta cao tồng ngồng, nếu mẫu hoàng cưới hắn, biết bao cung điện, hòn non bộ của cung đình Oa Nhân Quốc sẽ phải xây dựng lại, vậy thì tốn biết bao nhiêu là sức người sức của”.
“Không ngờ thái nữ còn nhỏ tuổi mà đã biết nhìn xa trông rộng đến thế”.
“Còn phải nói, sư phụ luôn khen ta là một thái nữ tốt, sau này đăng cơ thì nhất định sẽ là một vị hiền hoàng”.
“Xin hỏi hiền hoàng tương lai, không biết ngươi đại giá quang lâm tới đây là vì việc gì?”
Thái nữ cười hì hì, sải đôi chân ngắn đi tới trước mặt Cố Thanh Hy, ra dấu cho nàng cúi đầu xuống.
Cố Thanh Hy từ từ ngồi xổm xuống, nàng muốn xem thử cô nhóc này đang có mưu đồ gì.
“Tỷ tỷ, có phải tỷ muốn rời khỏi Oa Nhân Quốc không?”
“Ngươi muốn giúp ta sao?”
“Ta có thể giúp tỷ nhưng tỷ phải hứa với ta một điều kiện”.
“Nói đi”.
“Sau khi tỷ tỷ từ vùng đất cực Bắc trở về thì tỷ dắt ta đi xem thế giới bên ngoài được không? Từ nhỏ ta đã lớn lên ở Oa Nhân Quốc, không biết bên ngoài như thế nào. Nghe sư phụ nói bên ngoài rất phồn hoa, có đủ loại búp bê đất, còn có người hát hí khúc. À phải rồi, còn có biển lớn, ta còn chưa biết biển trông như thế nào nữa”.
“Thế giới bên ngoài không đẹp đẽ như trong tưởng tượng của ngươi đâu”.
“Không sao, con người ta thích ghi nhớ những điều tốt đẹp, còn về những thứ không tốt thì ta sẽ quên rất nhanh”.
Cố Thanh Hy xoa nhẹ cái đầu nhỏ của thái nữ
Ánh mắt của cô bé này trong sáng, thuần khiết, không vướng chút tạp chất khiến người ta nhìn vào là thích ngay.