Chương 269
Diệp bà bà mắt đã mù nhưng tai không điếc, song bà lại không thể làm gì, chỉ đành giục Diệp Phong đi nghỉ ngơi.
Diệp Phong bỗng đứng lên, ôm chặt bụng, khàn giọng nói: “Hình như trong nhà hết thuốc rồi, cháu đến thị trấn bốc thuốc cho bà”.
Nói xong, không đợi Diệp bà bà trả lời, hắn ta đã cất bước nặng nề, ra vẻ bình tĩnh rời đi.
Đợi đi xa khỏi nhà tranh, Diệp Phong không nhịn thêm được nữa, phun ra máu. Hai chân hắn ta run rẩy, nhưng lại cắn răng chống đỡ cơ thể đầy vết thương rời đi, chỉ sợ Diệp bà bà phát hiện ra manh mối.
Tiêu Vũ Hiên sụt sùi: “Nha đầu xấu xí, Diệp Phong bị thương nặng như vậy, hắn ta định đi đâu thế?”
“Có lẽ là… tìm một nơi vắng người tự vệ sinh vết thương. Đi, đi đến nhà hắn ta xem”.
“Lúc này chúng ta đi, hình như không hay cho lắm”.
Thấy Cố Thanh Hy đã đi về phía nhà tranh, Tiêu Vũ Hiên nhanh chóng đuổi theo.
Còn chưa tới trước sân, Diệp bà bà đã nhỏ giọng nói: “Cố cô nương, cô đến rồi”.
“Bà bà tai thính thật, cách xa như vậy mà vẫn nghe được giọng của bọn ta”.
“Trên người cô có mùi thuốc đặc trưng, gió nhẹ thổi qua, mùi thuốc lan đến, ta đương nhiên cũng nghe thấy”.
Có mùi thuốc sao?
Sao nàng không nghe thấy?
Diệp bà bà nhìn về phía Tiêu Vũ Hiên, giống như quan sát.
Cố Thanh Hy giới thiệu: “Hắn ta là Tiêu Vũ Hiên, cũng là học trò của học viện Hoàng gia, hắn ta cũng là bạn của Diệp Phong”.
Tâm trạng của Diệp bà bà hơi sa sút, không nhiệt tình giống như vừa rồi, bảo bọn họ ngồi xuống, sau đó thở dài buồn bã: “Đứa trẻ Diệp Phong tính cách tự ti, hướng nội, kiệm lời, luôn cảm thấy mình là sát tinh, người ở bên cạnh nó đều không có kết cục tốt. Nó là đứa không thể nào dễ dàng kết giao bằng hữu”.
Cố Thanh Hy ngồi xuống, nhướng mày: “Cho nên lần trước ta đến, bà đã biết ta không phải đơn thuần đến thăm”.
“Phải, nhưng ta có thể cảm nhận được cô không có ác ý, có lẽ cô thật sự xem Diệp Phong là bằng hữu”.
Tiêu Vũ Hiên nhỏ giọng nói: “Nha đầu xấu xí, mắt bà ấy là bị móc ra sao? Có hơi dọa người”.
Cố Thanh Hy liếc hắn ta một cái.
Tên ngốc này, lẽ nào không biết thính lực của Diệp bà bà hơn xa người khác sao? Ở đây nói mấy lời này, có não không?
Không đợi nàng trả lời, Diệp bà bà cười chua chát: “Ngươi nói không sai, tròng mắt của ta đúng là đã bị móc ra, vào nửa năm trước”.
Tiêu Vũ Hiên hơi lúng túng, chỉ có thể lấy quạt ra, bối rối phe phẩy quạt.
“Các người từ nghìn dặm xa xôi đến đây là muốn biết chuyện của Diệp Phong sao?”
Cố Thanh Hy chắp tay, thái độ cung kính chân thành: “Mong bà bà cho biết”.
Diệp bà bà lộ vẻ đau khổ, như đang hồi tưởng, một lúc lâu sau mới bắt đầu chậm rãi nói.
“Diệp Phong là đứa trẻ mồ côi, không biết là ai nhẫn tâm vứt nó ở chợ nô lệ của mạch Lan kỳ thuộc Ma tộc. Lúc đó nó còn được bọc tã, có lẽ là mới sinh chưa tới một ngày”.
Tiêu Vũ Hiên nhướng mày: “Chợ nô lệ?”