CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG


“Thế nhỡ thua thì sao”.

“Yên tâm đi, không có cái ngày đó đâu”.

“Ta tin ngươi ta chết liền á”.

Tiêu Vũ Hiên giơ tay muốn giật lại ngọc bội của mình thì mọi người vội vàng ngăn cản: “Cược rồi không trả lại, đây là nguyên tắc của sòng bạc, nếu đã đặt rồi, trừ khi thắng, không thì dù là ai cũng không được lấy lại”.

“Đó là ngọc bội của ta, nhưng không phải do ta đặt”.

“Bọn ta không cần biết, nói chung là các ngươi đã cược rồi”.

Tiêu Vũ Hiên tức giận đến nỗi cây quạt bị vỗ bộp bộp, nhưng gió lạnh vẫn không thể dập tắt ngọn lửa trong lòng hắn.

Hắn tức giận.


Là ngọn lửa giận không cách nào dập tắt được ấy.

Ra khỏi tửu lâu, Tiêu Vũ Hiên đang nghẹn một bụng lửa giận, nhưng vẫn đưa bọn họ về đến cửa sau phủ Thừa Tướng an toàn.

“Thật sự không hiểu nổi cô, cửa chính thì không đi, cứ thích đi cửa sau, còn chưa chịu vào nữa, gặp phải biến thái ‘hái hoa’ thì ta mặc kệ đấy”.

“Đêm hôm khuya khoắt, nếu ta vào bằng cửa chính thì sẽ đánh động đến mọi người trong phủ”.

“Cũng đúng”, lát nữa hắn cũng về nhà, có nên lẻn vào bằng cửa sau không nhỉ?
“Tiểu Hiên Hiên, hẹn mai gặp nhé”.

Tiêu Vũ Hiên lảo đảo, đang muốn nổi giận thì trước mắt nào còn bóng dáng Cố Thanh Hy nữa.

Nha đầu xấu xa này, tốc độ cũng nhanh ra phết.

Trong phủ Thừa Tướng, Thu Nhi thấp thỏm bất an.


“Tiểu thư, hôm nay người đánh Hạ Vũ bị thương nặng, còn đánh ngũ di nương mấy gậy, liệu ngũ di nương có mách lại với lão gia không, liệu bọn họ có làm khó dễ gì người không?”
“Có, nhưng chắc chắn sẽ không đến tìm chúng ta gây chuyện vào hôm nay.

Hạ Vũ bị thương nặng như thế, có lẽ sẽ không sống nổi, xưa nay đại phu nhân và ngũ di nương như nước với lửa, bà ta sẽ không bỏ qua cơ hội giết đi trợ thủ đắc lực của ngũ di nương”.

“Tiểu thư… Muội không hiểu người đang nói cái gì cho lắm”.

“Đơn giản chỉ là chuyện đại phu nhân và ngũ di nương đấu đá nhau, còn đấu thế nào thì không liên quan đến chúng ta, dù sao trước khi Hạ Vũ chết, bọn họ sẽ không rảnh đến tìm chúng ta gây chuyện đâu”.

Cố Thanh Hy dỗ Thu Nhi trở về phòng rồi lục tung tủ quần áo của mình lên, tìm ra một bộ đồ cũ nát mặc lên người, đeo thêm cái khăn che mặt, cơ thể nhanh nhẹn nhảy lên, trực tiếp vượt qua bức tường rào.

Sau khi nhảy lên lướt đi, Cố Thanh Hy dựa vào chút kí ức nhỏ nhoi về sơn trang Thu Phong của mình, chạy tới đó.

Dáng người cô mảnh mai, động tác lại nhẹ nhàng như chim yến, chẳng mấy chốc đã nhẹ nhàng biến mất trong bóng đêm, có thể thấy trước đó nàng từng luyện võ.

Cố Thanh Hy hơi kinh ngạc, hình như cơ thể này còn tài giỏi hơn những gì nàng tưởng rất nhiều.

Đừng nói là nguyên chủ biết võ công nha?
Nhưng tại sao… Nàng lại không thể cảm nhận được chút nội lực nào trong đan điền?


Bình luận

Truyện đang đọc