Tính tình của Dịch Thần Phi cũng quá tốt rồi phải không?
Những lời như vậy cũng có thể nhịn xuống?
Hơn nữa…hắn ta không sợ sau việc này chiến thần sẽ tìm hắn ta tính sổ sao?
Cô ta chính là vị hôn thê của chiến thần đó?
Ngô đại nhân chế nhạo: “Cố Thừa Tướng, con gái của ông cũng dám cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, ngay cả Dịch công tử cũng dám chấm mút”.
“Ta đã nói rồi, ta và nó đã đoạn tuyệt quan hệ cha con, nó không còn là con gái ta nữa”.
“Các ngươi đã đoạn tuyệt quan hệ cha con rồi, nhưng trên người các ngươi vẫn chảy chung một dòng máu phải không? Ha ha ha…”
Nếu không phải Hoàng thượng và sứ giả ở đây, Cố Thừa Tướng đã phất tay áo bỏ đi.
Tâm tình Cố Thanh Hy cực tốt xoay bút lông sói, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhuốm chút ý cười, nhìn thẳng vào Dịch Thần Phi.
Mã công công quả thực không dám nhìn thẳng.
Gan của tam tiểu thư quá lớn.
Làm gì có cô gái nào còn chưa xuất giá cứ nhìn chằm chằm người ta như thế.
Ông ta vội vàng nhắc nhở: “Tam tiểu thư, thời gian nửa nén hương sắp qua, người còn chưa đặt bút sao? Mọi người đã vẽ được rất nhiều rồi”.
“Gấp cái gì, chẳng phải vẫn còn thời gian sao? Trưa nay ta ngủ quá giấc còn chưa ăn cơm, ông bưng cho ta chút đồ ăn”.
“Hả…”, bây giờ là thời gian thi đấu, ăn cái khỉ gì chứ?
Mã công công cười nịnh nọt nói: “Tam tiểu thư hay là người đợi cuộc thi này kết thúc rồi ăn sau?”
“Ta đói đến mức không cầm được bút, cảm phiền công công mang nhiều chút rượu ngon thức ăn ngon, còn có, ta thích nhất ăn đồ ngọt, cảm phiền Mã công công lấy chút mật ong đến đây”.
Mã công công khó xử nhìn Dạ Hoàng.
Dạ Hoàng ngược lại rất hào phóng, vung tay trực tiếp đồng ý.
Mã công công chỉ có thể đi lấy đồ ăn theo yêu cầu của nàng.
Cố Thanh Hy cũng không khách sáo, dưới sự quan sát của đám đông, một tay cầm bình rượu, một tay gắp thức ăn, ăn uống một cách ngon lành.
Tướng ăn của nàng hào sảng, không gò bó, mặc dù ăn miếng lớn, uống chén to, nhưng không hề thô tục chút nào.
Nàng như đắm chìm trong cao lương mỹ vị, hoàn toàn quên mất vẫn còn cuộc so tài.
Mã công công không khỏi nhắc nhở: “Tam tiểu thư, thời gian một nén hương sắp hết rồi…ngài xem…”
“Gấp cái gì, không phải còn một phần ba sao?”
“Bịch…” một tiếng.
Bởi vì lời nói của Mã công công, mật ong trong tay Cố Thanh Hy không cẩn thận rơi vào nghiên mực.
Nàng lẩm bẩm một câu: “Tiếc cho thứ mật ong tốt như vậy”.
Không biết qua bao lâu, Cố Thanh Hy mới thỏa mãn ợ một tiếng, tán dương nói: “Công công, tay nghề của đầu bếp này không tệ, ta ăn rất ngon, có thể bảo người đó làm thêm một phần nữa không, lát nữa ta gói mang về cho nha hoàn nhà ta ăn”.
“A…”
Mã công công không phản ứng kịp.
Tiêu Vũ Hiên trực tiếp đập chiếc quạt trong tay qua, tức giận nói: “Nha đầu xấu xí, sắp hết thời gian một nén hương rồi, cô có thể nghiêm chỉnh hơn không?”