Chương 308
Vậy sẽ là ai chứ?
“Vậy huynh biết bây giờ Diệp Phong đang bị nhốt ở đâu không?”
Không biết có phải vì thắng quá nhiều tiền không, chỉ cần Cố Thanh Hy hỏi gì, Lạc kỳ thủ đều trả lời, nói mãi không dừng.
“Nhốt ở sâu trong đài Tù Phượng, có lẽ lát nữa sẽ bị đưa về núi chính”.
“Đưa đến chỗ của Lan kỳ chủ ở núi chính kia à?”
“Đúng thế. Huynh đệ, nể tình chúng ta có duyên như thế, ta tiết lộ cho ngươi một tin tức. Lan kỳ chủ của chúng ta định chơi Diệp Phong lần cuối, sau đó sẽ tặng hắn cho Thược Dược kỳ chủ, Thược Dược kỳ chủ giống với Lan kỳ chủ, đều có sở thích đặc biệt, nhưng Thược Dược kỳ chủ tàn nhẫn hơn, chỉ cần là người ngài ấy chán rồi, ngài ấy sẽ lột da mặt của bọn họ treo trong mật thất, nghe nói mật thất của ngài ấy khắp nơi đều là da người, rất đáng sợ”.
Không biết có phải vì quá lạnh không, mà trên mặt Cố Thanh Hy đã không còn nụ cười khi nãy.
Lạc kỳ thủ hơi nghi ngờ: “Huynh đệ, ngươi sao vậy, sao cảm thấy sắc mặt ngươi khó coi thế”.
“À… Không có gì, chỉ cảm thấy quá tàn nhẫn thôi”.
“Đúng đó, ta cũng cảm thấy rất tàn nhẫn, nhưng thực tế chính là như thế, ai bảo hắn là người hầu chứ, ngoài nô lệ, người hầu là người có địa vị thấp kém nhất. Diệp Phong có thể được kỳ chủ sủng ái nhiều năm như thế đã là tốt lắm rồi, ngươi xem những người hầu khác đi, có mấy người có kết cục tốt đâu”.
“Vậy huynh có biết tối nay khi nào Diệp Phong sẽ bị đưa về núi chính không?”
“Việc này ta cũng không rõ, có lẽ là sau giờ Tý”.
“Lạc đại ca, sao Giang đàn chủ lại ghét Diệp Phong thế”.
“Trước kia Giang đàn chủ cũng là nô lệ, nhưng hắn may mắn leo lên được vị trí đàn chủ, ta cũng không rõ lắm, chỉ biết phụ mẫu của hắn vì Diệp Phong nên mới chết thảm, cho nên hắn rất ghét Diệp Phong, ở trong tay hắn, không biết Diệp Phong phải chịu bao nhiêu đau khổ nữa, lần này hắn cũng là người phụ trách tạm giam Diệp Phong, hầy, quá là thảm… Đúng rồi, sao ngươi lại thấy hứng thú với chuyện của Diệp Phong thế?”
“Nghe thấy nhiều nên cũng thấy hứng thú”.
Lạc kỳ thủ chợt cười bỉ ổi, chà bàn tay: “Có phải ngươi cũng thích Diệp Phong không? Nói thật, có rất nhiều người thích Diệp Phong, cả ta cũng thế, nếu có thể có một đêm xuân với hắn, chỉ nghĩ thôi đã thấy thích rồi”.
Cố Thanh Hy cười nhạt.
Có một đêm xuân với hắn?
Nàng không ngại cho gã một đêm xuân khó quên đâu.
Cố Thanh Hy hô to: “Dịch huynh đệ, sắp tới giờ thay ca rồi, chúng ta phải mau đi trực ban thôi”.
Lưu kỳ thủ thở phào nhẹ nhõm.
Không biết từ bao giờ, gã ta đã thua đến mức mồ hôi đầm đìa.
Gã ta muốn nghỉ từ lâu rồi, nhưng có nhiều huynh đệ đứng nhìn như thế, gã ta cũng không tiện mở miệng bảo nghỉ, bây giờ có một bậc thang để đi xuống, gã ta chỉ muốn kết thúc nhanh một chút thôi.
“Nếu tối nay phải trực thì mau đi đi, tránh làm chậm trễ chính sự”.
Lạc kỳ thủ lòng tham không đáy vội vàng ngăn cản: “Còn chưa đến giờ thay ca mà, chơi thêm mấy ván nữa đi”.
Dịch Thần Phi vươn vai ngáp một cái: “Hôm qua ngủ không ngon, nay ta hơi mệt, hôm khác lại chơi, ta sợ không có tinh thần trực ban”.