CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG

Chương 1031

Nhưng càng như vậy thì bọn họ càng cảnh giác hơn.

Thiên Phần tộc có bối cảnh ngàn năm, được tôn là đại tộc đệ nhất thiên hạ, chắc chắn đám thủ vệ không thể lỏng lẻo đến mức đó được.

“Hay là đối phương đã phát hiện ra chúng ta, dự định bắt ba ba trong rọ?”, Cố Thanh Hy hỏi.

Dạ Mặc Uyên lắc đầu.

Hắn bị thương nặng.

Võ công của Cố Thanh Hy thì bình thường, nếu Thiên Phần tộc muốn bắt bọn họ thì không cần phải tốn nhiều tâm huyết như thế.

Đi mãi đi mãi, hai người Cố Thanh Hy đã tới một khu vực vắng vẻ.

Núi giả ở nơi này san sát nhau, trăm hoa đua nở, cung điện liền kề, duy chỉ không có thủ vệ canh gác.

Hai người Cố Thanh Hy còn loáng thoáng nghe được tiếng người khác tranh chấp.

“Ta vì nàng mà không tiếc giết chết cả thê tử! Vì nàng, ta không tiếc hi sinh tính mạng bản thân! Vì nàng, không tiếc giết chết con gái ruột của chính mình, thế mà nàng vẫn chọn hắn ta, chỉ vì hắn ta là đế vương cao cao tại thượng sao?”

“Ngươi buông ta ra, đến cả vợ con mình mà ngươi cũng giết thì có tư cách gì mà nói yêu ta chứ, ngươi làm vậy không phải vì ta mà chỉ để thỏa mãn bản thân mà thôi”.

Cố Thanh Hy dừng bước.

Giọng nói này sao lại giống giọng của phó tộc trưởng Tư Không và hoàng hậu Sở Quốc vậy nhỉ?

“Đi thôi, đừng quan tâm mấy chuyện không đâu”, Dạ Mặc Uyên nhắc nhở.

Cố Thanh Hy lắc đầu, nhẹ nhàng đi về phía phát ra giọng nói.

Nếu là người khác thì nàng cũng chẳng quan tâm làm gì, nhưng đây lại là hoàng hậu Sở Quốc, bởi vậy, nàng nhất định phải quan tâm, bà ấy chính là mẹ ruột của Diệp Phong, mà nàng thì đang nợ Diệp Phong một ân tình.

Càng tiến lại gần, tiếng tranh chấp cũng ngày càng rõ ràng hơn.

Qua song cửa sổ.

Cuối cùng Cố Thanh Hy cũng nhìn thấy được hai người trong phòng.

Một người là phó tộc trưởng Tư Không bị thương, lúc này cảm xúc của ông ta vô cùng kích động, vẻ mặt hung dữ.

Người còn lại là hoàng hậu Sở Quốc, trông bà ấy vẫn cao quý như lúc trước, nhưng trên gương mặt không thể che giấu được vẻ lo lắng và khó chịu.

“Hoàng đế Sở Quốc có gì tốt? Vì sao nàng lại chọn hắn mà không chọn ta?”

“Ta thích hắn, trong lòng ta, hắn là người cực tốt. Ngươi mau thả ta ra, nếu còn không thả thì hoàng thượng sẽ phái binh đánh Thiên Phần tộc đấy”.

“Phái binh đánh Thiên Phần tộc? Ha ha ha… Hắn ta mà đủ khả năng tìm được lối vào Thiên Phần tộc sao?”

“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Hơn hai mươi năm rồi, mà ngươi vẫn còn chưa bỏ qua được sao?”

“Tất nhiên rồi, nếu nàng không chết thì ta không thể bỏ qua”.

Ánh mắt Cố Thanh Hy thoáng trầm xuống.

Xem ra giữa hoàng hậu Sở Quốc và phó tộc trưởng Tư Không có chuyện cũ.

Bình luận

Truyện đang đọc