Chương 884
Trong trận pháp quá nguy hiểm, không chỉ có dây mềm đan xen chằng chịt, mà trên mái vòm còn có một tấm lưới lớn có thể khiến người vừa chạm vào sẽ tử vong ngay tại chỗ, còn có sương độc không biết từ nơi nào phun trào ra.
Khí độc quá mạnh, Cố Thanh Hy không sợ độc, thân thể Dạ Mặc Uyên từ nhỏ đã nhiễm độc cũng không sợ, nhưng sức đề kháng của ba ông lão lại không bền bỉ như vậy.
Từng người một ngã gục xuống.
Dạ Mặc Uyên híp lại hai mắt, hắn từ bỏ cơ hội chạy thoát ra ngoài, ngược lại vỗ một chưởng hất tung ba ông lão đó ra ngoài.
Ngay khi ba người họ vừa ra ngoài, trận pháp lại một lần nữa thay đổi, mặt đất vốn dĩ yên lành vậy mà trồi lên dày đặc những bàn tay trơ xương trắng, chúng túm chặt lấy đùi Dạ Mặc Uyên, dù hắn giãy dụa thế nào cũng không thoát nổi.
Ngoài bàn tay xương khô, trên bốn bức tường của trận pháp còn xuất hiện những chiếc bánh răng sắc nhọn nhanh chóng lăn tới.
Bánh răng càng lúc càng ép sát theo hình vuông, muốn né tránh chỉ có cách duy nhất là trèo lên trên, nhưng hai chân bị giữ chặt, còn có dây mềm hỗn loạn cùng lưới to u ám đan xen, Dạ Mặc Uyên nhất thời chân tay lúng túng.
“Ầm…”
Để bảo vệ Cố Thanh Hy, Dạ Mặc Uyên bị huyền quang làm thương tổn, bộ quần áo màu tím ngay lập tức nở rộ từng đóa hoa sen máu.
Người bên ngoài theo dõi lo lắng tới mồ hôi ròng ròng, lo sợ bọn họ xảy ra bất trắc.
Ngay cả Ma chủ cũng không nhịn được đổ một thân mồ hôi lạnh.
“Dạ Mặc Uyên, không có năng lực thì đừng tranh giành tiến vào, nhìn lại dáng vẻ yếu đuối của ngươi lúc này xem”.
Ma chủ do dự không biết có nên xông vào hay không.
Một khi tiến vào, trận pháp liền khép lại, bọn họ muốn phá mở từ trong khó như lên trời, không ai ở đây có đủ năng lực tách mở một vết nứt trên trận pháp nữa.
Tiểu Cửu Nhi bên cạnh nhe nanh trợn mắt, mặt nhỏ đầy thống khổ.
Chủ nhân…
Người mau ra ngoài.
Nếu còn chậm trễ, nó không chống đỡ nổi nữa rồi…
“Hự …”
Dạ Mặc Uyên nuốt xuống tiếng rên như bị bóp nghẹt vào trong bụng, ngay cả khi đối mặt với hiểm nguy sinh tử, hay phải hi sinh bản thân, hắn vẫn cố gắng hết sức che chắn cho Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy đang nằm trên lưng cũng lộ vẻ cảm động.
“Vứt bỏ ta rồi tự mình rời khỏi đi”.
“Nàng là thê tử của bản vương, bản vương không thể bỏ rơi thê tử và đứa bé của mình để riêng lẻ chạy thoát thân được”.
Cố Thanh Hy nỗ lực nâng lên mí mắt nặng trĩu, gian nan nói: “Đồ ngốc, ta vẫn luôn lợi dụng chàng, chàng không nhìn ra sao?”
Dạ Mặc Uyên nở nụ cười đắng chát.