CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG

Chương 1052

Trong đó, sắc mặt vài thái thượng trưởng lão và phó tộc trưởng Tư Không cực kỳ khó coi.

Trông thấy không ai nói gì, ma chủ lạnh lùng nhìn về phía trọng tài: “Đánh cũng đánh xong rồi, còn không phán thắng thua”.

“Trận… trận tỷ thí thứ hai, Cố… Cố Thanh Hy thắng”. Trọng tài nuốt nước miếng, cố nặn ra một câu.

Trọng tài vừa dứt lời, chỉ thấy ma chủ vung tay áo, một luồng sức mạnh lạnh lẽo mang theo hơi thở chết chóc thoáng chốc tuôn trào về phía Tống Ngọc.

Tống Ngọc thấy vậy vội vàng ngăn lại nhưng vẫn bị luồng sức mạnh kia đánh cho lục phủ ngũ tạng bị thương, nếu không có thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ kịp thời ra tay, hóa giải một phần uy áp khủng bố giúp thì chỉ sợ hắn ta đã tử vong tại chỗ.

Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ mặt không cảm xúc nói: “Ma chủ, hai bên tỷ thí công bằng, ngươi là người đứng đầu một giáo phái, lại âm thầm đả thương người ta, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì cũng…”

“Ồ… nếu bản tọa nhớ không nhầm thì tỷ thí kết thúc rồi, nếu tỷ thí đã kết thúc, cho dù bản tọa ra tay, vậy cũng chẳng vướng mắc gì, phải không?”

Hắn ta không quậy cho Thiên Phần tộc long trời lở đất là đã nể mặt bọn họ lắm rồi.

Chỉ là một Tống Ngọc nho nhỏ mà lại dám động đến tiểu tỷ tỷ của hắn ta, cho dù có một trăm cái mạng chó, hắn ta cũng sẽ giết hết không tha.

Cố Thanh Hy suy yếu nói: “Ba trận tỷ thí, ta thắng hai, có phải nên thực hiện điều kiện mà các ngươi đã hứa hẹn rồi không?”

Phó tộc trưởng Tư Không cười giễu cợt: “Bọn ta có nói là ba trận thắng hai sao? Bọn ta muốn ba trận thắng cả ba, bây giờ vẫn còn một trận đấy”.

Vừa dứt lời, bỗng có mấy ánh mắt lạnh căm căm bắn về phía phó tộc trưởng Tư Không.

Hừ!

Đã từng gặp người không biết xấu hổ, lại chưa từng gặp người không biết xấu hổ đến như vậy.

Ba trận, vốn dĩ chỉ cần thắng hai trận là được!

Dù gì Thiên Phần tộc cũng là một cổ tộc ngàn năm, mặt dày mày dạn lấy nhiều đánh ít, lấy mạnh đánh yếu thì cũng thôi đi, bây giờ còn sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy.

Ngay cả Nạp Lan Lăng Nhược cũng không nhìn nổi nữa rồi, giọng điệu mang theo chua xót: “Thế mà ta lại không biết Thiên Phần tộc là loại cổ tộc không dám nhận thua như vậy, uổng công trước kia ta còn sùng bái các ngươi, bây giờ xem ra, cũng chỉ đến thế mà thôi”.

Tịch Thấm cũng cười nói: “Thiên Phần tộc vốn đã chẳng ra sao cả, sau này có giao thiệp với bọn họ thì cũng nên đề phòng một chút, tránh cho bị gài chết cũng không biết”.

Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cao ngạo nhìn xuống, dường như cũng không cảm thấy chuyện phe mình làm trơ trẽn nhường nào, chỉ bình thản nói.

“Phó tộc trưởng nói không sai, Thiên Phần tộc bọn ta cũng không đồng ý là ba trận thắng hai, tất cả đều là mong muốn đơn phương của Cố Thanh Hy mà thôi, nếu nàng không đồng ý đánh trận cuối cùng này, vậy coi như thua rồi”.

Dạ Mặc Uyên chậm rãi thu hồi nội lực của mình.

Cố Thanh Hy đã bị thương nặng, không thể nào đánh nữa.

Nếu gượng ép đối đầu với Trần trưởng lão, chắc chắn phải chết.

Bình luận

Truyện đang đọc