Chương 724
“Nếu ông chết, ngày mười lăm tháng sau huyết chú của các tộc dân phát tác thì ai sẽ là người trấn áp họ đây?”
“Là lỗi của ta, tất cả là do ta, nếu không phải do ta thì đã không có nhiều thôn dân xông ra khỏi cửa sắt và điên cuồng giết người như thế rồi. Ta mới là kẻ giết người, bây giờ ta không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa”.
“Đó là do huyết chú của ông phát tác, mọi người đều hiểu mà, không phải do ông cố ý. Ta nói này lão Tam, trong tộc đã đủ nhiều chuyện rồi, ông có thể đừng làm chúng ta lo lắng không?”
“Các ông buông ra, để cho ta chết đi!”
Tứ trưởng lão lảo đảo bước ra như người mất hồn, đờ đẫn ngẩng đầu lên: “Người đáng chết nhất là ta, là do ta không kiểm soát được huyết chú nên mới thả tất cả tộc nhân ra khỏi cửa sắt, ta mới là người đáng chết”.
Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão lần lượt tự tìm đến cái chết.
Đại trưởng lão chạy đến với vẻ giận dữ trên mặt, ông ta ném mạnh cây gậy chống.
“Nếu các ông muốn chết thì chết xa một chút cho ta. Ngọc tộc đã chết nhiều người như vậy, các ông là trưởng lão không đi giúp đỡ thì thôi, còn ở đây tự tìm đến cái chết. Nếu tất cả mọi người trong tộc đều như các ông thì ai sẽ là người đi tìm Long Châu đây? Một mình tộc trưởng sao?”
“Đại trưởng lão…”
Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão tóc trắng xoá đồng loạt quỳ xuống, rơi nước mắt tự trách.
“Tộc trưởng còn đang ở trong thôn, các ông như thế… như thế này, nếu bị tộc trưởng nhìn thấy thì chẳng phải sẽ làm tộc trưởng đau lòng chết ư?”
Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ tự trách mình của Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão, dù lòng đang đau như cắt, Đại trưởng lão vẫn từ tốn nói.
“Ta biết trong lòng các ông rất đau, rất hối hận, nhưng càng như vậy, chúng ta càng phải đồng tâm hiệp lực tìm kiếm Long Châu. Chỉ khi nào tìm được Long Châu thì huyết chú của Ngọc tộc mới có thể hoá giải, nếu không huyết chú mà cả Ngọc tộc chúng ta trúng sẽ truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Các ông đều biết người trúng huyết chú sẽ đau đớn cỡ nào, thế hệ trước đã có bao nhiêu người chết thảm vì huyết chú, lẽ nào các ông muốn con cháu đời sau của Ngọc tộc cũng phải nếm trải nỗi đau mà chúng ta đang chịu đựng ư?”
Những gì Đại trưởng lão nói rất đúng, Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão lau nước mắt, giãy giụa đứng lên.
Họ không thể chết.
Dù có chết thì cũng phải tìm được Long Châu mới được chết.
Nếu không thì hàng nghìn hàng vạn thôn dân Ngọc tộc phải làm sao?
Người trúng huyết chú sẽ di truyền cho con của họ, nếu không hoá giải, dù cho đến hàng nghìn, hàng vạn thế hệ sau thì nó vẫn sẽ tồn tại.
Họ đã nếm trải nỗi đau do huyết chú mang lại hơn nửa đời người, sao có thể đành lòng để con cháu của mình cũng chịu đựng nỗi đau sống không bằng chết này chứ?
“Từ khi được sinh ra tộc trưởng đã chăm chỉ tu luyện võ công, để tìm Long Châu mà người ấy đã phải chịu đựng rất nhiều thứ. Các ông không được để lộ biểu hiện nóng vội tìm kiếm Long Châu trước mặt tộc trưởng, biết chưa?”
“Đại trưởng lão yên tâm, chúng ta đều hiểu mà, mọi người trong thôn có ai không biết tộc trưởng luôn muốn tìm được Long Châu. Chúng ta trải qua một phần, gánh nặng người ấy mang trên vai sẽ nặng hơn một phần”.