Chương 553
Nàng không tin vẫn không mở được một cái võ mạch cỏn con này.
Thanh Phong nhíu mày: “Vương phi nương nương, chủ tử có lệnh Vương phi muốn mua dược liệu thì tự bỏ tiền, Vương phủ không có nhiều ngân lượng để Vương phi lãng phí như vậy”.
“…”
Số dược liệu đó chỉ là dược liệu bình thường, sao Vương phủ lại không kham nổi?
“Dạ Mặc Uyên về rồi sao?”
“Bẩm Vương phi, chủ tử vẫn chưa về, nhưng chủ tử không nguy hiểm đến tính mạng”.
“Soạt…”
Cố Thanh Hy ném một xấp ngân phiếu qua, thản nhiên nói: “Mau đi mua dược liệu, càng nhiều càng tốt”.
“Vương phi, người muốn có đan dược gì? Thuộc hạ có thể bẩm báo chủ tử, để chủ tử…”
“Đâu ra nhiều lời như vậy, bảo ngươi đi thì ngươi đi mau đi”.
“Vâng”.
Có kinh nghiệm lần thứ nhất, lần này Cố Thanh Hy luyện chế đan dược đã đơn giản hơn nhiều, cũng không xảy ra hiện tượng nổ nữa, số lượng đan dược thành hình cũng nhiều hơn lần đầu.
Tiêu tốn hết một vạn lượng ngân phiếu, nàng luyện chế được khoảng hai trăm viên Tẩy Tủy Đan, một trong số đó nàng còn cho Tử Yên Thảo vào.
Lần này, nàng vận khí đánh vào võ mạch, mỗi lần sắp phá thủng được võ mạch là lại vốc một nắm Tẩy Tủy Đan ăn vào, tăng gia năng lượng.
Giống như trước kia, mỗi lần vừa phá thủng một lỗ hổng là nó lại tự động khép lại, Cố Thanh Hy vẫn kiên trì đánh phá hết lần này tới lần khác.
Cũng không biết mất bao nhiêu thời gian nàng mới mở được võ mạch hoàn toàn.
“Phụt…”
Lại một ngụm máu nữa tràn ra, người khác mở được võ mạch thì toàn thân thoải mái, cả người có lực, nàng lại giống như vừa thoát khỏi cái chết, suýt chút nữa lấy cái mạng nhỏ của nàng.
Khóe miệng Cố Thanh Hy vương máu, nhưng nàng lại nở nụ cười xinh đẹp quyến rũ.
Nàng thử vận khí tiểu chu thiên, trong đan điền có một ngọn lửa đang dần dần lớn lên, cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn trước kia nhiều.
Nàng đã có nội lực… dù nội lực rất yếu…
Võ mạch mở ra, báo hiệu nàng có thể tập võ rồi.
Cố Thanh Hy thở ra một luồng khí đục, lại mở Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan ra lần nữa.
Đan Thăng Hoa, đan dược nâng cao nội lực nhanh chóng, đột phá cấp một.
Cố Thanh Hy lại có hứng thú.
“Thanh Phong”.
Gương mặt Thanh Phong đầy khổ sở: “Vương phi nương nương, dược liệu mà người cần trên khắp đế đô đều không còn nữa rồi, từ nơi khác vận chuyển đến nhanh nhất cũng phải ngày mai”.
“Ta có bảo ngươi mua số dược liệu đó sao? Đi, mua thêm một số dược liệu theo đơn này qua đây, nếu không có thì dùng dược liệu phụ tương tự khác được ghi chú ở bên dưới”.
“Vương phi, dược liệu trong đơn này đắt hơn nhiều so với cái lúc nãy, người…”
“Đây là mười vạn lượng”.