Chương 706
Shh…
Đầu đột nhiên đau như bị xé toạc.
Những hình ảnh khác lần lượt lướt qua.
Không biết vì sao mà dân làng vô cùng đau đớn, một số người không chịu nổi mà tự tử, một số người thì phát điên, cầm dao điên cuồng chém giết người thân của mình.
Hình ảnh máu me qua đi, trong thôn chỉ còn tiếng khóc la thảm thiết, đâu đâu cũng treo vải trắng.
Máu đỏ tươi và những ngôi mộ không ngừng được xây dựng.
Mồ hôi… nhễ nhại rơi xuống.
Cố Thanh Hy đột nhiên ôm ngực, đau đến mức hít thở cũng khó khăn.
Dân làng vây quanh nàng lập tức biến sắc, miệng họ nói líu ríu gì đó nhưng nàng không nghe được một chữ, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt lo lắng và quan tâm của họ.
Nàng vỗ mạnh vào đầu mình.
Hình như nàng đã quên gì đó, nhưng rốt cuộc nàng đã quên điều gì, tại sao nàng không thể nhớ ra?
“A Hy…”
Vài ông lão tóc trắng xoá vội vã chạy tới đỡ nàng, điểm huyệt của nàng, bế nàng về phòng trị liệu.
Sau đó nàng đã ngất xỉu.
Trong lúc mơ màng, nàng dường như nghe thấy vài câu.
“Hay là chúng ta cứ cởi bỏ toàn bộ lực lượng phong ấn trong cơ thể tộc trưởng đi. Bây giờ phong ấn của người ấy được giải một nửa, trong cơ thể có mấy luồng chân khí lẻn ra ngoài, va đập lung tung, xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của người ấy. Nếu cứ tiếp tục thế này, người ấy sẽ không chịu nổi nữa”.
“Không được, chúng ta vẫn chưa tìm đủ Long Châu, nếu cởi bỏ lực lượng phong ấn, Thiên Phần tộc sẽ nhanh chóng biết được thân phận của tộc trưởng, đến lúc đó họ sẽ điều động cả tộc truy sát tộc trưởng, như vậy…”
“Thiên Phần tộc có gì đáng sợ chứ? Nếu chúng dám điều động cả tộc truy sát tộc trưởng của chúng ta, vậy thì chúng ta cũng điều động cả tộc xử chúng”. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Cả ngày ông chỉ biết chém chém giết giết thôi. Thế lực của Thiên Phần tộc lớn như thế, ông có thể giết hết được à? Nếu như họ âm thầm ngăn cản chúng ta tìm Long Châu thì sao?”
“Cùng lắm thì không tìm Long Châu nữa. Mấy năm nay ta thấy tộc trưởng đã đau đớn lắm rồi, ta cũng chịu đựng đủ rồi, cùng lắm thì mọi người cùng chết”.
“Nói vớ vẩn gì đó, mấy ông già chúng ta chết thì không sao, nhưng Ngọc tộc có hàng nghìn vạn người, ông có tư cách gì cướp đi tính mạng của họ? Mau cứu tộc trưởng đi, nếu không thể phong ấn triệt để lực lượng phong ấn của người ấy, cơ thể người ấy sẽ nổ tung vì không chịu được chân khí khổng lồ”.
Đến khi nàng tỉnh lại lần nữa là do bị hoảng sợ.
Nàng mơ thấy rất nhiều dân làng đang đợi nàng chữa trị, nhưng y thuật của nàng không tốt, không thể chữa hết cho họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ đau đớn chết đi.
Cố Thanh Hy ngồi phắt dậy, thở dồn dập.
“A Hy, cháu cảm thấy thế nào, còn khó chịu ở đâu không?”
Cố Thanh Hy lắc đầu.
Trừ Bách Thảo trưởng lão ra thì ở đây còn có hai ông lão chừng năm mươi tuổi khác, cả hai đều râu tóc bạc phơ như người già đã bảy mươi tuổi.
Thấy vậy, Bách Thảo trưởng lão bèn thở phào nhẹ nhõm.