CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG

Chương 830

Chỉ là nàng không biết nó đã trưởng thành hay chưa, toàn thân nó đen tới mức xấu không thể chịu nổi.

“Đương Đương công chúa, không biết bây giờ ta có thể đến phủ Công Chúa chọn một món trang sức không?”

Đương Đương công chúa tức giận đến đỏ mặt, nhưng không nặn ra được một chữ nào, chỉ đành cắn răng đồng ý.

“Không phải chỉ là một món trang sức thôi sao, chẳng lẽ bản công chúa không chấp nhận thua được? Trang sức ở phủ Công Chúa tùy người chọn, chỉ cần người thích cứ lấy đi là được, bản công chúa tuyệt đối sẽ không nuốt lời”.

Thái Hậu nghi ngờ Cố Thanh Hy có ý đồ xấu, phủ Dạ Vương muốn trang sức gì mà không có, cứ phải lấy trang sức của Đương Đương, trong chuyện này e rằng có gian trá.

Bà ta đang nghĩ cách từ chối, không ngờ Đương Đương công chúa đã đồng ý luôn, hơn nữa đồng ý một cách dứt khoát như vậy.

Con bé ngốc này, bị người ta đặt bẫy cũng không biết.

Nàng ta nói chắc chắn như vậy, bà ta muốn ngăn cản thì lại cho thấy bọn họ rất nhỏ nhen.

Thái Hậu chỉ đành liếc mắt, ra hiệu cất hết trang sức đáng giá đi.

Trong lòng bà ta cũng không hiểu thấu rốt cuộc Cố Thanh Hy muốn trang sức gì, chỉ đành làm như vậy.

Cố Thanh Hy liếc thấy thái giám bên cạnh Thái Hậu vội vàng rời đi, nụ cười hơi lạnh đi: “Ta biết công chúa hào phóng nhất mà, vậy bây giờ chúng ta đi chứ”.

“Bây giờ đi sao?”, gấp thế.

“Đương nhiên rồi, nếu không lỡ như công chúa cất hết trang sức đáng giá đi mất, không phải ta sẽ lỗ to sao?”

“Người xem bản công chúa là ai, đừng nói là một món trang sức, dù là mười món, trăm món, bản công chúa cũng bỏ ra được”.

Nàng ta biết Cố Thanh Hy chắc chắn không phải chỉ đơn thuần muốn lấy trang sức.

Chắc chắn nàng biết gần đây nàng ta đã thua rất nhiều tiền, thua đến mức sắp phá sản, cho nên mới cố ý mượn trang sức để sỉ nhục nàng ta.

“Có câu này của công chúa, ta yên tâm rồi. Đúng rồi, hoàng thượng, ta đã thắng ván cược này, có phải người nên thưởng cho ta chút gì không?”

Dạ Hoàng rất sảng khoái: “Ngươi muốn gì cứ nói thẳng đi”.

Chỉ cần Dạ Vương đồng ý, phong nàng làm phi cũng không phải không thể.

“Ta rất thích con ngựa đen này, có thể ban thưởng nó cho ta không?”

“Chỉ vậy thôi?”, Dạ Hoàng bỗng nhiên có chút mất mát.

Hắn còn tưởng rằng nàng đã chán ghét Dạ Mặc Uyên tàn bạo khát máu, tàn độc vô tình, muốn cầu xin hắn giải trừ hôn ước.

“Nếu không, hoàng thượng cho rằng ta muốn cái gì?”, Cố Thanh Hy bĩu môi, tiểu hoàng đế này, sao từ khi tỷ võ bắn cung bắt đầu thì có chút vấn đề, chẳng lẽ trong lòng đang nghĩ cách đối phó nàng?

“Được thôi, con ngựa đen đó ban cho ngươi đấy”.

“Đa tạ hoàng thượng”, Cố Thanh Hy sờ đầu ngựa, khóe miệng nở nụ cười thật tươi.

Bình luận

Truyện đang đọc