Chương 986
Họ lấy được một viên đan Tẩy Tủy đã vui đến mức vậy, thế mà người của Băng tộc hoàn toàn khinh thường, so sánh đôi bên, như thể Địa Ngục cốc của họ rất nghèo hèn vậy.
Đám đông đồng loạt hướng ánh mắt ngưỡng mộ về phía Băng tộc.
Đã được món hời mà còn ra vẻ, đan Tẩy Tủy có thể khiến võ đạo tầng chín tiến vào cấp một, ở bên ngoài, dù có tiền cũng rất khó mua được.
Băng tộc đúng là đại tộc thế gia, đến cả đan Tẩy Tủy cũng không lọt vào mắt họ.
Chỉ thấy Hoa Khởi La ném ra sau, thái độ lười biếng nhàn tản, hoàn toàn không coi đan Tẩy Tủy ra gì. Nàng ta phủi phủi tay, hứng thú nhìn Cố Thanh Hy luyện đan.
Không ít đệ tử của các môn phái ngồi phía sau Hoa Khởi La đồng loạt chạy tới tranh giành.
Đến cả môn chủ của một môn phái cũng muốn lao ra, thế nhưng vì ngại thân phận của mình, không tiện tiến tới tranh giành cùng các đệ tử.
Bạch Cẩm vừa uống trà vừa nhắc nhở: “Tiểu Khởi Nhi, đây là Đan Hồi cốc, chớ tùy hứng”.
Hoa Khởi La làm mặt quỷ, cười bảo: “Được rồi được rồi mà, Khởi La biết rồi, ta ngoan ngoãn xem thi đấu là được mà”.
Hoa Khởi La làm như vậy khiến cốc chủ Nạp Lan có chút khó xử, viên đan Tẩy Tủy thứ năm truyền đi cũng không phải mà không truyền đi cũng không phải.
Nạp Lan Lăng Nhược liếc nhìn một cái, người đánh trống lập tức hiểu ý, tiếng trống tùng tùng tùng lại vang lên.
Khi đám đông đang mong ngóng muốn hoa được truyền tới trước mặt mình thì tiếng trống ngừng lại.
Ấy thế mà người muốn có như họ thì không được.
Người không muốn thì lại có được đóa hoa đỏ kia một lần nữa.
Hoa Khởi La nhìn đóa hoa nhìn đóa hoa trong tay mình mà chớp chớp mắt, rồi chớp chớp mắt thêm lần nữa, ngây thơ hỏi: “Cốc chủ Nạp Lan, trông ta nghèo khổ lắm à?”
“Ờm… Băng tộc là đại tộc ẩn thế lánh đời, ai dám nói các vị nghèo khó?”
“Thế tại sao các ngươi cứ truyền hoa đỏ cho ta? Ta không thiếu đan Tẩy Tủy mà”.
Nạp Lan Lăng Nhược đỡ trán, lườm người đánh trống.
Người đánh trống cũng ấm ức lắm, người đó chỉ đánh trống tùy hứng vậy thôi, không ngờ rằng khi tiếng trống dừng thì đóa hoa đỏ nằm trong tay Băng tộc.
Bạch Cẩm ôm quyền, mỉm cười nho nhã và hào sảng, xinh đẹp thoát tục: “Bạch Cẩm thay Khởi La cảm tạ cốc chủ Nạp Lan, cốc chủ Nạp Lan có lòng rồi”.
“Hờ hờ… đừng khách sáo”.
Đôi mắt to tròn đen láy của Hoa Khởi La tràn ngập vẻ nghi hoặc, nàng ta nhỏ giọng hỏi: “Bạch Cẩm tỷ tỷ, nhưng chúng ta lấy đan Tẩy Tủy làm gì, đan Tẩy Tủy của Băng tộc chất thành đống sắp không còn chỗ để rồi”.
Giọng nói của nàng tuy nhỏ nhưng người có mặt ở đó toàn là cao thủ, tất nhiên vẫn nghe thấy được.
Đám đông hít một hơi thật sâu.
Đan Tẩy Tủy chất nhiều đến mức không còn chỗ để nữa?
Thật hay đùa thế?
Đó là đan Tẩy Tủy đấy, bao nhiêu đại môn phái đều muốn có được.