Chương 633
“Boong boong boong boong…”
Tiếng đàn du dương vang vọng khắp mọi ngóc ngách trên núi Hồ Lô Huyết, khi thì sục sôi, lúc lại triền miên, rồi bất chợt trầm xuống.
Tiếng đàn vang lên, trời đất đổi màu, khắp vòm trời đều là tàn tích do dây đàn khuấy động.
“Ầm…”
Ngọn núi ở cách đó không xa ầm ầm sụp đổ, Cố Thanh Hy suýt bị đá tảng văng ra nện vào người, may mà khinh công của nàng khá tốt nên kịp thời tránh khỏi.
“Xì…”
Cỏ cây tươi tốt bị cầu lửa bao phủ, ngay lập tức xảy ra hỏa hoạn, mồi lửa bùng lên không cách nào cản nổi, cả khu vực cổ chai hồ lô rộng lớn hóa thành biển lửa mênh mông.
Thế lửa lan ra cực nhanh, con đường trước mặt Cố Thanh Hy một lần nữa bị ngăn lại.
Nàng cắn răng, thi triển khinh công đến mức cao nhất, lao qua ngọn lửa đang hừng hực cháy.
“Boong boong boong…”
Tiếng đàn ngày càng sục sôi, nhưng không cách nào đuổi kịp tiếng rồng ngâm.
Cố Thanh Hy đang điên cuồng tháo chạy nhanh chóng nhận ra rằng tiếng đàn du dương thanh tịnh kia tuy vẫn còn có thể tấu lên, nhưng đã dần dần rơi xuống thế yếu, khí thế không đủ.
Ôn Thiếu Nghi bị trọng thương.
Ngay khi Cố Thanh Hy do dự không biết có nên quay về cứu Ôn Thiếu Nghi hay không, thì đột nhiên nhiệt độ xung quanh giảm xuống rất nhiều, thậm chí còn có bông tuyết rơi là đà.
Sao mùa này lại có tuyết?
Ở đây không có bao nhiêu nước thì sao ngưng tụ thành tuyết cho được?
Chẳng lẽ Ôn Thiếu Nghi tạo ra bằng nội lực.
Nàng còn chưa nghĩ ra, cũng không biết Ôn Thiếu Nghi dùng cách gì thoát thân, đã đuổi kịp nàng.
Hắn ta nôn nóng nói: “Mau đi thôi”.
“Ta đã sử dụng lực lượng Hồng Hoang của mình rồi”.
Hai người cùng nhau rời đi, tốc độ nhanh như tia chớp.
Biển máu rơi xuống từ trên trời tựa như mưa, nham thạch và cỏ lửa bị nó rơi trúng đều bị hoà tan hoặc nhanh chóng bùng cháy.
Ôn Thiếu Nghi vừa đi vừa dùng chưởng lực đẩy lui mưa máu.
Bất thình lình, núi nham thạch đang yên đang lành đột nhiên nứt ra một cái hố to.
Hai người họ không cẩn thận, lập tức bị hụt chân.
“A…”
Tiếng hét to vang lên.
Cố Thanh Hy và Ôn Thiếu Nghi rơi thẳng xuống đáy hố, tiếng kêu sợ hãi vang vọng khắp núi rừng.
Sắc mặt Ôn Thiếu Nghi thoáng chốc thay đổi, hắn ta sử dụng thiên cân truỵ, khiến tốc độ rơi xuống nhanh hơn, một tay hắn ta ôm lấy eo Cố Thanh Hy, một tay khác cào lên vách đá, muốn mượn vách đá làm giảm tốc độ rơi xuống.