Chương 261
Cố Thanh Hy cách xa ngôi miếu một chút, chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Phù Quang trước mặt.
“Chủ tử, đã điều tra ra thân phận của Diệp Phong rồi, thuở nhỏ hắn ta lớn lên ở Ma tộc, là cầm sư của Lan kỳ chủ Ma tộc, cũng là một người để mua vui”.
“Cầm sư? Người để mua vui? Đánh đàn giúp vui cho người khác?”
“Không phải…”
Trên khuôn mặt thanh tú của Phù Quang thoáng lộ vẻ lúng túng.
Tiêu Vũ Hiên vỗ đùi: “Đừng nói người để mua vui mà ngươi nói là về chuyện kia nhé?”
Phù Quang cúi đầu, thái độ vẫn cung kính lễ độ: “Phải, nói khó nghe một chút chính là… đồ chơi của Lan kỳ chủ”.
Trên khuôn mặt lạnh băng của Cố Thanh Hy đột nhiên hiện lên vẻ tức giận: “Nói rõ đầu đuôi ngọn ngành cho ta”.
“Vâng. Diệp Phong là trẻ mồ côi sống ở Ma tộc từ nhỏ, Lan kỳ chủ có sở thích đặc biệt là tra tấn người khác, còn thích… Lúc Diệp Phong năm tuổi, vì có vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách lại ngoan ngoãn và hiểu chuyện nên bị đưa cho Lan kỳ chủ, Lan kỳ chủ đã làm bẩn hắn”.
Tiêu Vũ Hiên đột nhiên nói xen vào: “Từ từ, ngươi vừa nói gì cơ, năm tuổi? Lúc năm tuổi Diệp Phong đã bị Lan kỳ chủ cưỡng hiếp ư?”
“Vâng…”
Khi hắn ta vừa nhận được tin cũng rất sốc.
Sau đó trong quá trình điều tra, hắn ta mới biết, hoá ra không chỉ một mình Diệp Phong mà còn có rất nhiều đứa trẻ khác.
Hơn nữa, hầu hết những đứa trẻ đó đều bị cưỡng hiếp cho đến chết.
“Trong nhiều năm qua, cứ ba năm ngày Lan kỳ chủ sẽ cưỡng hiếp Diệp Phong một lần. Cuộc sống của hắn ở Ma tộc rất khó khăn, thường xuyên chịu đói rét và tra tấn, nói là sống không bằng chết cũng không quá đáng”.
“Lan Kỳ chủ rất muốn có được chuông Phá hồn, nhưng chuông Phá hồn lại ở trong hoàng cung Dạ Quốc. Trong cung đâu đâu cũng là người của chiến thần Dạ vương gia, mấy lần Lan kỳ chủ muốn trộm chuông đều không thể thành công. Khi nghe nói Dạ Hoàng tổ chức đại hội đấu văn, lấy chuông Phá hồn làm quà tặng cho người đứng đầu, vì vậy Lan kỳ chủ đã bắt Diệp Phong tài hoa hơn người đến tham gia”.
“Nhưng Diệp Phong chẳng những không thể giành được hạng nhất, còn thất bại hết lần này tới lần khác, thậm chí… thậm chí còn trợ giúp chủ tử, lần này chắc là do Lan kỳ chủ nổi giận nên mới tra tấn hắn một trận”.
Phù Quang nói rất nhẹ nhàng, nhưng Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên biết, nỗi nhục và đau khổ suốt mười chín năm qua sao có thể kể bằng dăm ba câu là xong.
Huống hồ Diệp Phong còn là một người sĩ diện như thế.
Đến lúc này nàng mới hiểu tại sao ánh mắt của Diệp Phong luôn u buồn như vậy.
Tại sao tiếng đàn của Diệp Phong lại đầy tuyệt vọng và tang thương, như thể đặt mình vào trong một thế giới tối tăm không nơi nương tựa, làm thế nào cũng không thể thoát ra ngoài.
Cũng hiểu tại sao Diệp Phong lại ghét người khác đụng chạm vào người mình như vậy.
Thì ra…
Thủ phạm của tất cả những điều này là Lan kỳ chủ.
“Răng rắc…”
Cố Thanh Hy bẻ gãy cành cây, phẫn nộ lấp kín đôi mắt trắng đen rõ ràng của nàng.
Lan kỳ chủ?
Tốt lắm.