QUYỀN TÀI

Chứng cứ!

BACK!

Hình ảnh trước mắt biến đôi, tiểu văn phòng quay về sự yên lặng.

Quách Thuận Kiệt cầm điện thoại rầu rĩ ấn vài cái số,“Này, bảo Quách Phàn Vỹ cầm cây chổi đến phòng làm việc của ta!”

Đổng Học Bân vươn tay chỉa chỉa hắn, “Họ Quách! Cái nợ này ta nhớ kỹ cho ngươi! Chuyện này hai ta không yên!”

Quách Thuận Kiệt trào phúng nhìn hắn một chút, “Được rồi, ta lại muốn nhìn một cái xem ngươi có cái thủ đoạn gì, đen đây đi, ta chờ đây!”

Hành hung hắn xong, hờn dỗi trong lòng Đổng Học Bân đã quét sạch, nhưng mà lửa giận lại không giảm bớt, mình bị oan uổng, bị lão gia hỏa Chu Quôc An kia không hề có lý do tước chức quan, mặc dù mình đã đánh hắn năm mười lần, cũng vô pháp nuốt sự thật này, cho nên xả giận vào Đổng Học Bân rồi dạo bước ra khỏi văn phòng, khoát tay cắt đứt bọn người Thường Quyên định nói chuyện, đi ra khỏi phòng tổng hợp, bước dài hướng đến ban công.

Trên đường đi, phàm là nhận ra Đổng Học Bân, mọi người tránh thân thể ra bên cạnh lần đi xa xa, để cho hắn qua trước.

Đổng Học Bân rất nhanh đi tới văn phòng mới của Chu Quốc An, gõ cửa thùng thùng.

Bên trong truyền ra tiếng nói âm lãnh của Chu Quốc An, “...Tiến vào”.

Chu Quốc An bây giờ là người đứng đầu phân cục một tay, không là một nhân vật cản như Quách Thuận Kiệt, cho nên mặc dù Đong Học Bân bị hắn rút chức quan, hận hắn hận đen nghiến răng, nhưng chút quy củ vẫn không thể bị phá hư đơn giản, ví dụ như gõ cửa, ví dụ như kính ngữ. Sau khi Đổng Học Bân vào nhà sẽ thuận tay đóng cửa lại, nhìn phía sau bàn làm việc Chu Quôc An, “Chu Cục trưởng, có một việc tôi muốn báo cáo ngài!”

Chu Quốc An thả túi giấy trong tay xuống giương mắt ngó ngó hắn, “.. - Đi ra ngoài!”

Đổng Học Bân đè nặng cả giận nói: “Tôi nói mấy câu, nói xong ta bước đi!”

“Tôi bảo cậu đi ra ngoài!” Chu Quốc An một câu cũng lười nói cùng hắn,“Không nghe thấy sao?”

Mẹ ngươi! Ta không ra...

Đổng Học Bân bị hắn chọc giận, khẩu khí cũng cứng ngắc, “Nếu như ngài bởi vì chuyện tố cáo này, tôi nghĩ tôi nhất định phải giải thích, tôi trước tiên là nói về hai tuần lễ đầu, chuyện văn kiện hội nghị, tôi ghi báo cáo hẳn là ngài xem, nhưng ngày thứ ba tôi lại phát hiện một số điểm đáng ngờ, trong ngày hội nghị, văn kiện được hai vị đồng chí Thường Quyên và Lệ Mai cần thận xét duyệt qua, một người có lẽ xảy ra sai, nhưng hai người? Sau đó tôi chợt nghe nói giữa trưa nghỉ ngơi ngày độ, chỉ có một mình Quách Thuận Kiệt ở phòng tổng hợp, ngài hiểu rõ hắn vẫn có cái nhìn đối với tôi, trong ngày chỉ có hắn ở văn phòng, văn kiện hội nghị buổi chiều xảy ra vấn đề, việc này rốt cuộc là ai giở trò qủy còn phải hỏi? Ta thề, ở trước trời đằng kia, ta thậm chí đến ngài có bệnh tiêu đường cũng không biết, làm sao có thể cố ý kẹp hình ảnh? Cái này trăm phần trăm là Quách Thuận Kiệt làm!”

Chu Quốc An thấy Đổng Học Bân không đếm xỉa lời mình bảo hắn đi ra ngoài, không khỏi mặt càng ngày càng âm trầm.

Đổng Học Bân thao thao bất tuyệt nói: “Còn có lần này tố cáo, ngài thật sự cho rằng là tôi làm? Tôi có đảm lượng kí tên ở phía trên mà nói, vì sao tôi không tự tay viết trên giấy? Lại muốn quanh co lòng vòng đi máy đánh ra bản tố cáo? Sợ người khác nhận ra bút tích của tôi? Nhưng cái tên viết còn có thể sợ bút tích bị nhận ra? Cái này rõ ràng cho thấy có người hãm hại tôi! Là ai? Quách Thuận Kiệt có khả năng lớn nhất! Không! Nhất định là hắn! Tuyệt đối là hắn!”

Thật ra Chu Quôc An làm sao không nhìn ra tin vịt trong chuyện này?

Chuyện hội nghị văn kiện này tạm thời không nói, đơn tố cáo, xác thực tựa như Đổng Học Bân nói có diêm đáng ngờ nặng nề như vậy, nhưng Chu Quốc An cũng không cho rang Quách Thuận Kiệt làm, hắn cũng không có can đảm này, người Chu Quốc An nghĩ đến thử nhất là Từ Yến và Tống Thủ Kiệt, thủ đoạn chính trị của kẻ thù, có người muốn cho phe phái mình và Từ Yến khai chiến, cho nên mới cố ý muốn mâu thuẫn mình và Đổng Học Bân trở nên gay gắt, Đổng Học Bân lại là Từ Yến một tay đề bạt, mình muốn động đến hắn không khác gì với gõ Từ Yến, có ít người có khả năng vì vậy mà đắc lợi. Sau đó đối tượng hoài nghi thứ hai của Chu Quốc An mới là Đổng Học Bân, tiểu tử này vào quan trường, dám cùng đoạt danh ngạch trường Đảng của mình, dám mắng mình, người tuổi trẻ trên.chính trị không đên một năm như vậy... Sự tĩnh gì mà không làm được? Kí tên ghi tố cáo cũng hoàn toàn có thể!

Nhưng bất kể là cái loại tĩnh huống nào, mặc kệ tố cáo đến cùng có phải là Đổng Học Bân ghi hay không, dưói tình huống sự kiện đã truyền xôn xao, Chu Quốc An là tuyệt đối không cách nào làm như không thấy, nếu không uy tín mình sẽ đi đâu? Thế là toàn bộ cái đống này hắn tính tại trên đầu Đổng Học Bân, cho nên hội nghị Đảng ủy buổi sáng mới đột nhiên làm khó dễ, dùng thủ đoạn lôi đình tước chức quan Đổng Học Bân, mượn cái này lập uy, hơn nữa, Chu Quốc An cũng đang muốn gõ gõ Từ Yến!

“...Nói xong chưa?”.

Đổng Học Bân thở hổn hển thở “Xong rồi!”

Chu Quốc An trầm mặt theo dõi hắn, “Cậu nói lời này là nói tôi cố ý nhằm vào cậu? Hả!?”

Hời con mẹ ngươi! Đổng Học Bân nói: “Tôi không nói như vậy, tôi chỉ là muốn giải thích sự tĩnh thật rõ ràng”.

Chu Quốc An đường hoàng nói: “Mỗi người đều có quyền lợi tố giác vạch trần, bất kể là ai, chỉ cần có chứng cớ có thể tố cáo vê phía Ban Thanh tra Kỷ Luật, Chu Quôc An tôi đi đường công chính, không sợ người khác tố cáo, cũng sẽ không cầm chuyện này làm văn, điều động công tác của ngươi là tổ chức thượng quyêt định, là trải qua thảo luận hội Đảng ủy bỏ phiếu, không phải tôi tại nhằm vào cậu, hiểu chưa?”

Nghe Chu Quốc An miệng đầy giọng quan, Đổng Học Bân cực kỳ chán ghét, “Tôi đã không phạm sai lầm lớn, vậy tại sao tổ chức rút chức quan của tôi? Cũng bởi vì tôi học tập tại trường Đảng? Cùng bởi vì bên kia không có cách nào khác để bận tâm công tác phòng tổng hợp? Tôi còn có chương trình học năm ngày là kết thúc! Chẳng lẽ mười ngày qua, năm ngày sẽ không chờ được?

Nếu tổ chức thượng cảm thấy tôi không có cách nào để chiếu cố hai đầu, tôi đây không đi trường Đảng! Như vậy đã được chưa?”

Thấy bộ dạng khẩu khí này của hắn, Chu Quốc An lập tức vỗ cái bàn một tiếng, “Cậu có cái thái độ gì? Hả!? Trường Đảng là cái địa phương gì? Là địa phương bồi dưỡng cán bộ! Cậu coi nơi đó trở thành cái gì? Muốn đi thì đi không đi thì không đi? Khác gì chợ bán thức ăn!?”

Đổng Học Bân không lui bước chút nào, nhìn thẳng ánh mắt hắn, “Ngài cùng nói trường Đảng là địa phương bồi dưỡng cán bộ, nhưng tôi giờ đây vào trường Đảng, chẳng những không được bồi dưỡng, ngược lại còn mất chức vị! Cái này gọi là cái đạo lý gì? Tổ chức bồi dưỡng tôi chính là chỗ này sao?”

Chu Quốc An tức giận đến mặt mũi trắng bệch, không ngờ Đổng Học Bân dám nói chuyện như vậy cùng mình, “Cút ra ngoài cho tôi!”

Nhiều lời vô ích, Đổng Học Bân nhìn hắn, xoay người rời đi.

Chu Quốc An đã hận Đổng Học Bân, mất chức? Ta cũng có thể cho ngươi mất luôn thân phận nhân viên công vụ!

Tại trước khi Đổng Học Bân lâm mở cửa, Chu Quôc An ở bên cạnh nói một câu, “Thành tâm nhắc nhở ngươi một câu, lần tới lại tố cáo nhớ mang chứng cớ lên, nếu không Ban Thanh tra Kỷ Luật sẽ không thụ lý!”

Vừa nghe lời này, lửa giận Đổng Học Bân vọt thoáng cái lại nổi lên!

Giải thích với ngươi nửa ngày trời như vậy ngươi còn nói là ta tô cáo tin tức!?

ĐCM ngươi! Ngươi có đầu óc heo à!

Được! Được!

Ngươi không phải nói là ta tố cáo? Ngươi không phải nói ta tố cáo cần mang theo chứng cớ?

Ta con mẹ nó sẽ cho ngươi chứng cớ!!!

Bình luận

Truyện đang đọc