Buổi trưa.
Trong phòng làm việc.
Cảnh Tân Khoa thật sự bị lời của Đổng Học Bân làm giật mình, chủ nhiệm mới này suy nghĩ không giống người khác, chuyện thiếu đạo đức như thế lại có thể dùng ngữ khí không có gì đặc biệt ngữ nói ra, cậu thật là được, không chỉ muốn bỏ đá xuống giếng, còn muốn đào góc tường của anh em sao!?
Can đảm của Đổng Học Bân Cảnh Tân Khoa rốt cuộc đã lĩnh giáo!
Cái này thật sự là nghĩ người khác cũng không dám nghĩ, làm người khác cũng không dám làm!
Cảnh Tân Khoa đương nhiên biết hậu quả chuyện này, trong khu ủng hộ văn phòng đường phố Bình An như thế, không tiếc cho toàn bộ khu tới phối hợp công tác kính lão, chính là vì xây dựng cho Sở Thanh Hoa bọn họ một bầu không khí tốt đẹp, để cho bọn họ trúng cử đơn vị kính lão mô phạm, lúc này tuy rằng công tác của Sở Thanh Hoa bên kia không có làm xong, làm xảy ra một vài sự tình, nhưng ai cũng chưa nói một chút cơ hội bọn họ cũng không có, văn phòng đường phố Quang Minh bọn họ nếu muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của như thế, trong khu có thể đáp ứng sao?
Cái này quả thật là con mẹ nó thiếu đạo đức về đến nhà rồi!
Bất quá trong nháy mắt Cảnh Tân Khoa cũng rõ ràng ý tứ của Đổng Học Bân, rõ ràng hắn vì sao nói lời này, đây là muốn tôi với cậu cùng nhau làm bừa, kéo tôi vào chung, sau đó thông qua quan hệ của chị tôi Cảnh Nguyệt Hoa khơi thông một chút, giảm bớt áp lực của trong khu mang đến?
Cậu suy nghĩ cũng thông minh thật!
Cậunguyện ý làm bừa thì tự cậu làm bừa đi! Đừng kéo tôi vào làm đệm lưng! Không có cửa đâu!
Cảnh Tân Khoa bị tác phong không sợ trời không sợ đất của Đổng Học Bân làm cho kinh ngạc, thế nhưng không dám dính vào cùng hắn, nếu không còn không biết sẽ lại xảy ra chuyện gì tới đâu, "Đổng chủ nhiệm, cái này không ổn."
Đổng Học Bân không cho là đúng nói: "Có cái gì không thích hợp? Cạnh tranh công bằng mà."
Cảnh Tân Khoa không biết nên nói gì: "Nói là nói như vậy, nhưng chúng ta cho tới bây giờ vẫn chưa trình báo tài liệu của đơn vị mô phạm, đây là xuất sư vô danh."
"Năm ngoái không phải cũng có một trường hợp đặc biệt sao?" Đổng Học Bân rất có kiên trì nói: "Cũng là tỉnh Bắc Hà chúng ta, tổ khảo sát cuối cùng chọn một đơn vị không giao tài liệu."
Cảnh Tân Khoa coi như đã nhìn ra, thằng nhãi này là hạ quyết tâm muốn đào góc tường, nghẹn lời chốc lát, nói: "Tôi vẫn bảo lưu ý kiến."
"... À."
"Tôi còn có chút việc, đi về trước."
Cảnh Tân Khoa cũng không muốn ở lâu, xoay người ra cửa, loại chuyện thiếu đạo đức này gã không muốn xen vào, muốn làm thì tự cậu làm đi.
Cửa đóng, Đổng Học Bân khẽ lắc đầu, trong lòng nói can đảm đám của các người cũng quá nhỏ, tục ngữ nói tốt, người lớn mật bao nhiêu, đất rộng lớn bấy nhiêu, suốt ngày ngồi xuống trong phòng làm việc chờ trái chờ phải, vậy chiến tích có thể đến đầu của bạn mới là lạ, lúc này phải lấy ra chút khí phách, mặc kệ hắn là cái gì đâu, tranh trước được thì cứ tranh, quên đi quên đi, ông không muốn vào thì cũng đừng vào, ông không muốn cái chiến tích này? Tôi muốn! Đổng Học Bân lúc này là bằng bất cứ giá nào, bất luận chuyện này có thể được hay không, hắn cũng phải thử một lần, lá gan của Đổng Học Bân vẫn đều là không có giới hạn, bất quá đương nhiên cũng biết công khai chém giết là không được, cho nên cần chút che giấu!
Làm sao đây?
Ra tay từ chổ nào?
Đổng Học Bân suy nghĩ rất lâu, quyết định trước tiên tiếp xúc cùng tổ trưởng tổ khảo sát Thành Nghiêm Đông một chút, chủ yếu hắn cũng rõ ràng độ khó của chuyện này rất lớn, dựa vào cái gì để làm cho người ta đề danh mình? Không phải dựa vào mồm mép là có thể được, nếu như Thành Nghiêm Đông cứng ý, Đổng Học Bân cũng sẽ không uổng tâm tư làm chi nữa, nhưng nếu Thành Nghiêm Đông và tổ khảo sát thật sự có ý kiến đối với văn phòng đường phố Bình An, có cái này, vậy chuyện này thật đúng là có thể thao tác một chút.
Hỏi thăm một chút, tổ khảo sát tựa hồ đang ở gần Bình An Nhị Phố ăn, Đổng Học Bân buông điện thoại di động lái xe ra ngoài, thẳng đến chỗ đó.
Bình An Nhị Phố.
Thật là trùng hợp, Đổng Học Bân mới vừa đến, thì nhìn thấy Sở Thanh Hoa gọi điện thoại ngoài cửa lớn, oan gia ngõ hẹp thật.
Sở Thanh Hoa cầm điện thoại thấp giọng nói: "Trầm khu trưởng, chúng tôi..."
Thường vụ phó khu trưởng Trầm Phi trầm giọng nói: "Không cần giải thích với tôi! Muốn giải thích ông giải thích cùng Vương bí thư! Đi giải thích với Nguyệt Hoa khu trưởng! Sở chủ nhiệm! Ông cũng là lão đồng chí! Sao còn... ông giải thích cho tôi xem văn phòng đường phố Bình An các ngươi đang làm cái gì? Lúc này còn có thể làm ra vấn đề? Ông làm công tác như thế nào vậy! Hả? Đánh người dân? Người của viện dưỡng lão ra tay? Ngộ thương lãnh đạo tổ khảo sát? Thật đúng thời gian!"
Sở Thanh Hoa thở dài nói: "Là tôi công tác không tới."
Trầm Phi nói: " Khu chúng ta trong nhiều năm như vậy cũng lấy được mấy cái đơn vị mô phạm toàn quốc, nhưng độc nhất cái kính lão mô phạm này là chưa từng có qua, trong khu coi trọng lần khảo sát này bao nhiêu ông không phải không biết! Nhưng ông hiện tại... văn phòng các người đang làm gì thế!"
"Trầm khu trưởng, quả thật là xảy ra chút ngoài ý muốn, điểm này tôi không lời nào để giải thích, nhưng ngài yên tâm, chúng tôi sẽ không phụ tín nhiệm của trong khu."
Hơi dừng lại, Trầm Phi nói: "Còn có nắm chắc hay không?"
Sở Thanh Hoa kiên trì nói: "Dây chuyện ngọc bích của Thành tổ trưởng chúng tôi sẽ bồi thường, chuyện người già lạc đường cũng đền cho cả nhà Tô Tiểu Xuân một trăm năm mươi ngàn, đã giải quyết, tôi thấy thái độ của tổ khảo sát và Thành tổ trưởng cũng không có gì... Hẳn là còn có hy vọng rất lớn."
"Nhớ kỹ, tuyệt đối không nên để xảy ra vấn đề nữa!"
"Ngài yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ nỗ lực lớn nhất tranh thủ cái danh sách này."
Cúp điện thoại, Sở Thanh Hoa đứng ven đường trong lòng lạnh lẽo, cũng có chút phẫn nộ, có thể được hay không, thật ra chính ông ta cũng không biết, nếu như nói lúc đầu còn có 80% tỷ lệ có thể có tiến vào đến vòng trung ương lựa chọn cách, vậy hiện tại chỉ còn hơn 40%, mà thủ phạm đều của hết thảy cái này là Đổng Học Bân của văn phòng đường phố Quang Minh, nếu không phải hắn từ chổ đó mà làm khó dễ, khuyến khích Tô Tiểu Xuân tới viện dưỡng lão Mai Trang gây chuyện, tất cả cũng sẽ không là kết quả này, văn phòng đường phố Bình An bọn họ tám phần sẽ an ổn trúng cử, làm gì bị nhiễu loạn?
Đổng Học Bân!
Sở Thanh Hoa âm mặt, hoàn toàn ghi hận hắn.
Nhưng hiện tại ông ta không rãnh tính sổ cùng Đổng Học Bân, ngẫm lại mất bò mới lo làm chuồng cần thiết hơn, cần phải đi qua một cửa này trước!
Đổng Học Bân cách đó không xa thấy biểu tình khổ não của ông ta, trong lòng thầm vui.
Năm phút đồng hồ sau.
Thân ảnh của Thành Nghiêm Đông từ trong đi ra, phía sau còn có mấy người cán bộ của văn phòng đường phố Bình An, tựa hồ muốn nói cái gì, bất quá Thành Nghiêm Đông mặt không biểu tình khoát khoát tay, mấy người đều trở về, chỉ còn Thành Nghiêm Đông một mình đi nhanh.
Đổng Học Bân vừa nhìn, lập tức lái xe đi qua, hạ cửa sổ xe xuống "Ơ, là Thành tổ trưởng sao?"
Thành Nghiêm Đông ngẩn ra, "Cậu là... À, Đổng chủ nhiệm ở bên kia đường?"
"Ngài đang làm gì vậy? Tôi vừa ăn cơm xong, cũng không có việc gì, tôi đưa ngài đi?"
Lúc này, Thành Nghiêm Đông mới chú ý tới chiếc xe trước mắt, vừa nhìn là Porche đời Cayenne, ông lại ngẩn người, nhìn Đổng Học Bân, do dự một chút, "Được, nghe nói phố Tây có một tiệm đồ cổ, tôi đi vào trong đó, cũng không biết đường, Đổng chủ nhiệm, vậy phiền phức?"
"Ngài khách khí, tôi biết chổ."
Thành Nghiêm Đông mở cửa lên xe, ngồi xuống ghế cạnh người lái.
Ông không cho cán bộ văn phòng đường phố Bình An cùng đi, nhưng ngồi xe của mình, cái này khiến cho Đổng Học Bân cảm thấy rất hưng phấn, lập tức nhấn chân ga, câu được câu không tham khảo ý của Thành Nghiêm Đông.
"Thành tổ trưởng, ấn tượng của tổ khảo sát với khu Nam Sơn chúng tôi ra sao?"
"Ừm, cũng không tệ lắm." Ngữ khí của ông rất nhạt.
"Chúng tôi đã sớm ngóng trông tổ khảo sát tới, hy vọng có thể vạch cho chúng ta nhiều vấn đề một chút, làm cho công tác của chúng tôi tiến thêm một bước."
Thành Nghiêm Đông cười cười, hình như có chút không yên lòng.
Thật đáng tiếc, trên mặt ông cũng không lộ ra một chút bất mãn gì đối với văn phòng đường phố Bình An, khiến cho Đổng Học Bân nghĩ căn bản không thể nào ra tay, nói như thế nào? Trực tiếp kêu ông ta suy nghĩ đến văn phòng đường phố Quang Minh chúng tôi? Quá đột ngột, người ta dựa vào cái gì mà bỏ qua văn phòng đường phố Bình An đi khảo sát bạn chứ?
Xe tới, Thành Nghiêm Đông xuống xe đi vào tiệm đồ cổ.
Năm phút đồng hồ...
Mười phút...
Hai mươi phút...
Chờ Thành Nghiêm ĐSu khi đi ra, phát hiện xe của Đổng Học Bân vẫn ở chỗ này chờ.
Đổng Học Bân mở cửa xuống xe, cười nói: "Thật ra tiệm đồ cổ của thành phố có rất nhiều nơi được hơn so với chổ này, ngài muốn đi tôi đưa ngài đi qua?"
"Không phải mua đồ." Thành Nghiêm Đông thở dài khoát khoát tay, "Quên đi."
Đổng Học Bân không rõ nên nói: "Vậy ngài là..."
Thành Nghiêm Đông tâm tình tựa hồ không cao, "Mảnh ngọc bích mà mẹ tôi lưu lại cho tôi đã bị vỡ nát, tôi muốn tìm xem có chổ nào có thể sữa lại hay không, bất quá người trong tiệm đồ cổ nói cho dù có thể dán lại, vết tích cũng sẽ rất rõ ràng, không có khả năng khôi phục lại nguyên dạng." Thật ra ông cũng biết không có khả năng sữa chữa, hiện tại trình độ khoa học kỹ thuật còn không có đạt được mức độ này, bất quá vẫn là ôm một tia mơ mộng tới tiệm đồ cổ, bởi vì miếng ngọc bích này đối với ông thật sự quá quan trọng, là mẹ của ông trước lúc lâm chung giao cho ông, ý nghĩa cực lớn. Từ khi mảnh ngọc bích vỡ nát thì Thành Nghiêm Đông không toát ra bất kỳ tâm tình phẫn nộ gì, không có đọng ở trên mặt, nhưng chỉ có chính ông biết, trong lòng ông hầu như đang đau đến chảy máu!
Ông ta vừa nói như thế, Đổng Học Bân cũng mới là nhớ tới chuyện của sợi dây chuyện, lúc đó hắn ở thật xa mà còn thấy được, nhưng mà buôn bán trong giới đồ cổ lâu như vậy, dựa vào cái này lập nghiệp Đổng Học Bân đương nhiên cũng rõ ràng loại ngọc bích ngọc thạch này không dễ dàng sửa chữa như vậy, cho dù làm tốt nhất cũng là để lại một đống vết rạn, xấu xí muốn chết, hơn nữa giá trị ngọc bích cũng sẽ giảm đi rất lớn, trước kia là hơn cả triệu? Vậy hiện tại phỏng chừng chỉ còn mấy chục ngàn, đây là tổn thương chết người, là... Không thể... Ấy ấy! Chờ một chút!
Đổng Học Bân bỗng nhiên ngẩn ngơ!
Không phục hồi như cũ?
Không thể! Mình có REVERSE mà!
Cái đệch! Sao lại quên nó nhĩ!
"Đổng chủ nhiệm, không phiền phức." Thành Nghiêm Đông nói: "Tôi tự mình trở về."
Đổng Học Bân tinh thần đại chấn, nhanh chóng gọi ông ta lại, "Thành tổ trưởng, mảnh nhỏ ngọc bích đưa cho tôi xem được không?"
Thành Nghiêm Đông chần chờ một chút, lấy ra bảy tám mảnh nhỏ được cất từ trong túi nhỏ, thật sự là vỡ đến nổi không thể nát hơn, "Làm sao vậy?"
Đổng Học Bân nói: "Như vậy đi, ngài phải tin tôi, mảnh nhỏ này trước tiên để cho tôi bảo quản một ngày được không? Tôi trở về tìm cách giúp ngài, nhưng không biết có thể được hay không."
"Cái này..." Thành Nghiêm Đông lo lắng suy nghĩ, cuối cùng nói "Được."
Bất quá nghe Đổng Học Bân nói muốn giúp, Thành Nghiêm Đông cũng không ôm một chút hy vọng.