QUYỀN TÀI

Hai ngày sau.

Buổi sáng, trời quang.

Thành phố Mai Hà, bệnh viện trong đại viện.

Cô y tá vẫn phụ trách chiếu cố Đổng Học Bân đẩy xe đẩy của hắn đi bộ trong hoa viên, là vì cho hắn phơi nắng. Đổng Học Bân đắc ý ngồi trên xe đẩy, hiện ở trên người còn đều là băng vải, bất quá so với hai ngày trước dẵ bỏ bớt rất nhiều, hơn nữa trang phục bệnh nhân, cũng thấy không rõ ràng, chỉ là cảm giác dưới quần áo căng phồng, so với bình thường nhìn mập hơn một chút.

"Đổng huyện trưởng, ngài ngày hôm nay tốt hơn chút nào không?"

"Tốt hơn nhiều, cũng là vết thương có chút ngứa."

"Đó là bình thường, nói rõ đã khép lại."

"Chân hình như cũng miễn cưỡng cử động, bằng không cô đỡ tôi đi hai bước?"

"À, có thể không cử động thì không cử động, ngài đây là gãy xương, mấy tháng đều hoạt động không được."

"Tôi thân thể rất tốt, không cần đến mấy tháng, cô xem, tay phải hiện tại có thể giơ lên rồi?"

"Thật không được, ngài động một chút có thể không thành vấn đề, nhưng chịu lực quá lớn khó tránh khỏi tái phát."

"Được rồi được rồi, ha ha, chọc cô chơi thôi, ngồi xe đẩy thoải mái lắm, cô bảo tôi động tôi cũng đều lười động, đi thôi, đi dạo thêm một vòng."

"Ngài thật ra rất biết sai sử tôi."

"Ha ha, hai ngày nay cảm ơn cô."

"Không khách khí, hì hì, ngài trẻ tuổi như thế đã là thường vụ phó huyện trưởng, tôi khẳng định phải dùng sức nịnh bợ ngài, sau này không chừng còn phải cầu ngài làm việc."

"Được rồi, bất quá tôi phải nhắc nhở cô trước, tôi hiện tại đã thành kẻ thù chung của thành phố, ai đều ước gì tôi cút đi sớm một chút, nếu như cô đi đi lại với tôi gần quá, không chừng sẽ liên lụy cô."

"Hắc hắc, tôi không sợ. Tôi là y tá, ai sẽ tìm phiền phức cho tôi chứ."

Đang nói chuyện tào lao, một chiếc Land Rover màu đen bỗng nhiên chạy vào đại viện bệnh viện, đứng ở dưới lầu.

Đổng Học Bân ngẩn ra, bảo cô y tá đẩy hắn qua -- kinh thành 6666. Đây là xe của hắn.

Cửa xe vừa mở ra, Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ xuống tới, sau khi thấy Đổng Học Bân, hai người bọn họ lập tức chào đón.

"Đổng huyện trưởng."

"Các người còn chưa có trở về?"

"Vẫn chưa, Khương huyện trưởng cũng không đi."

"Không phải nói trở về sao?"

"Là Mông bí thư và Diêu thư ký trở về. Khương huyện trưởng ngày hôm qua có họp ở thành phố, họp đến buổi tối, cũng không đi, tôi và lão Trần cũng muốn ở lại bồi ngài."

"Làm các người lo lắng." Đổng Học Bân nhìn về phía bọn họ nói: "Được rồi, tiền xuống tới chưa?"

Nghiêm Nhất Chí nở nụ cười một chút, "Xuống rồi."

"... Bao nhiêu?"

"Bốn mươi sáu triệu."

"Ừm, vậy là được."

"Mông bí thư và Khương huyện trưởng cũng nói. Lúc này ít nhiều cũng nhờ ngài."

"Ha ha, tôi cũng không dám kể công, là công lao của mọi người."

"Ngài khiêm tốn, nếu như không có ngài, chúng ta phỏng chừng ngay cả mười triệu đều không lấy lại được."

"Được rồi. Đừng nói cái này, tiền cũng đã về, chuẩn bị đi, quay về huyện."

"Được, chúng tôi liên hệ bệnh viện cho xe cấp cứu chuyển viện?"

"Không cần, cái này không phải có xe sao? Ngồi xe tôi trở về là được."

...

Trên lầu.

Trong phòng bệnh.

Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ chủ động thu dọn hành lý cho Đổng Học Bân.

Cũng không biết có phải là thành phố chào hỏi. Bệnh viện vừa nghe Đổng Học Bân muốn chuyển viện quay về trong huyện, nói cũng chưa từng nói đã lập tức làm thủ tục cho hắn, thấy muốn dùng xe cứu thương đưa hắn Đổng Học Bân cũng từ chối. Bệnh viện làm một lần kiểm tra toàn diện cuối cùng cho hắn, để tránh khỏi trên đường xảy ra tình trạng khác. Không có biện pháp, Đổng Học Bân hiện tại đã thành "Hương bánh trái", nếu như hắn thật sự xảy ra chuyện gì tại thành phố, vậy ảnh hưởng đã không thể thu xếp được, nếu thật sự bởi vì không xử lý tốt vết thương khiến cho Đổng Học Bân chuyển biến xấu nguy hiểm tính mạng. Tân Hoa xã bên kia, đừng nói bệnh viện bọn họ, thành phố lãnh đạo bên kia cũng không tốt được, chắc chắn có không ít người bởi vậy mà xuống ngựa.

Kết quả kiểm tra ra.

Đổng Học Bân thương thế đã ổn định, chỉ là nứt xương vài chổ, chổ gãy xương khẳng định còn cần mấy tháng an dưỡng mới được.

...

Buổi trưa.

Ăn cơm xong.

"Lão Nghiêm, làm xong?"

"Đều thu dọn xong."

"Cảm ơn, vậy đi thôi."

"Được, ngài xuống giường chậm một chút."

Đang chuẩn bị đi, cửa phòng bệnh mở, một đám người đều tới.

Đi vào trước là thư ký Trương Phong của Mông bí thư, hắn hình như cũng là sáng sớm vừa tới, phỏng chừng là tới xử lý chuyện gì, tiện thể tới đón Đổng Học Bân trở lại, cái này cũng là Mông bí thư bên kia dặn dò, lần này Đổng Học Bân lập công lớn, Mông Duệ không thể đến đây tiếp hắn, cho nên mới phái thư ký tới, coi như là một thái độ. Sau đó tiến phòng bệnh là một ít cán bộ chính phủ hai ngày trước Đổng Học Bân bọn họ đã gặp qua của thành phố, cũng có một vài khoa viên, thậm chí một người lãnh đạo của bệnh viện cũng mang theo người đến, đội ngũ rất là hoành tráng.

"Đổng huyện trưởng." Người cán bộ nói.

"Ừm, xin chào." Đổng Học Bân gật đầu.

"Nghe nói ngài phải đi về, lãnh đạo cố ý cho chúng tôi đến đây đưa tiễn ngài."

"Ồ, vậy cảm ơn, cũng cảm ơn ý tốt và quan tâm của lãnh đạo thành phố."

"Không có việc gì, chỉ cần thân thể ngài không trở ngại là được."

" Hiện tại tốt hơn nhiều, cảm ơn mọi người, các người mời trở về đi, công tác đều rất bận, khiến cho tôi cũng rất ngại, thật nhận không nổi."

"Ha ha, không sao, chúng tôi đưa ngài đi ra ngoài."

Sau đó Trần Tiểu Mỹ đẩy xe đẩy của Đổng Học Bân đi ra phòng bệnh, Nghiêm Nhất Chí và Trương Phong đi theo.

Phía sau, hơn hai mươi người cứ như thế thưa thớt đi theo, thường thường còn cùng Đổng Học Bân trò chuyện vài câu. Người không biết nhìn, còn tưởng rằng Đổng Học Bân là lãnh đạo, lãnh đạo tỉnh xuất viện cũng không có trận thế này, quá hù dọa người. Nhưng người lý giải nội tình đều rõ ràng, những người này của thành phố tới đưa Đổng Học Bân, hiển nhiên không phải là bởi vì coi trọng hắn và quan tâm hắn, mà đều là muốn nhanh chóng đem thằng nhãi này đưa đi cho lẹ, đi sớm thì bọn họ cũng sớm kiên định, đỡ phải chọc cho thằng nhãi này rãnh rỗi sinh nông nổi lại nghĩ tới chuyện gì! Tính tình và tác phong làm việc của Đổng Học Bân, mấy ngày này rất nhiều người của thành phố đều có lĩnh giáo, biết đó là một người không sợ trời không sợ đất! Không tận mắt thấy thằng nhãi này rời đi, bọn họ cũng lo lắng, cho nên mới phái người đưa hắn.

Người này cũng là một quả bom.

Bất quá hiện tại cuối cùng cũng phải đi!

Dưới lầu, người đi đầu của thành phố nhiệt tình cáo biệt Đổng Học Bân, hàn huyên một trận, còn dặn hắn phải chú ý thân thể, thật ra trong lòng lại mắng, ước gì Đổng Học Bân nhanh chóng cút đi, dù sao những người hai ngày nay có giao tiếp cùng Đổng Học Bân, đời này cũng không muốn gặp lại hắn.

Mồm mép thiếu đạo đức...

Làm việc không nói quy củ...

Hở một chút thì làm căng thẳng hóa mọi chuyện...

Hở một chút mượn thương thế ra uy hiếp người...

Cuối cùng thậm chí ngay cả tường của thành phố cũng dám đào...

Những người ở đây tuy rằng không phải là lãnh đạo thượng cấp, nhưng cũng công tác tại thành phố rất nhiều năm, cũng trà trộn tại thể chế hơn mười năm hai mươi năm, có thể nói là kiến thức rộng rãi, người nào bọn họ không thấy qua? Nhưng mà loại lưu manh quan trường không mặt không da như Đổng Học Bân, bọn họ thật đúng là lần đầu tiên thấy!

Bình luận

Truyện đang đọc