QUYỀN TÀI

Buổi sáng.

Trong phòng.

Nhìn xem TV, ngoài miệng nói chuyện tào lao cùng Đổng Học Bân một chút, Phương Văn Bình không biết ngủ lúc nào, cũng không biết lão Phương bao nhiêu năm không “làm”, dù sao thấy sắc mặt của cô ấy, trong mệt mỏi vẫn mang theo chút thỏa mãn, ngủ rất bình yên.

Thấy thế, Đổng Học Bân lặng lẽ đem tay của mình sờ trên mông cô ấy rút ra, cười cười, đi tới lén lút hôn một cái trong tóc Phương Văn Bình, sau đó nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, cũng không mặc quần áo, mang dép đi xuống lầu vào phòng bếp, bắt đầu làm cơm. Bữa sáng không phong phú là bởi vì nguyên nhân của nguyên liệu nấu ăn, phần lớn là đồ ăn và thịt, cái này cũng không làm được điểm tâm, cơm buổi trưa thì không thành vấn đề, hắn ngày hôm qua lúc tới mua đồ ăn tương đối nhiều, đừng nói buổi trưa, nguyên liệu nấu ăn của buổi tối cũng đủ, hai người cũng ăn không được bao nhiêu.

Dưới lầu.

Đổng Học Bân bận rộn làm cơm, làm cũng rất chậm, rất cẩn thận, thứ nhất là muốn bày ra một chút trù nghệ cho Phương Văn Bình, thứ hai cũng là vì khiến cho lão Phương ngủ nhiều một chút, biết cô ấy mệt muốn chết.

Khoảng chừng buổi trưa mười hai giờ rưỡi.

Phương Văn Bình mới đỡ hành lang từ trên lầu đi xuống.

Đổng Học Bân nghe âm thanh đi ra nhìn, "Tỉnh dậy? Vậy ăn cơm đi?"

Phương Văn Bình ừ một tiếng, bước chân đã lưu loát hơn, khôi phục rất nhiều thể lực, " Làm nhiều vài món, tôi ngày hôm nay đói bụng, sao cũng được."

Đổng Học Bân cười nói: "Được, ngài đi đường cẩn thận."

Phương Văn Bình lúc đi tới ngồi sô pha chuẩn bị chờ xem TV, nhưng cái mông vừa ngồi xuống, thì nhíu mày cúi đầu, lại đứng lên, đưa tay sờ sờ mấy cái đệm trên sô pha, cầm lên, rất không tình nguyện ném vào trong phòng vệ sinh, phỏng chừng là “nước” còn chưa có khô, tất cả đều là mồ hôi và dịch khác của hai người. Ẩm thấp, ngồi khẳng định khó chịu.

Đổng Học Bân chớp mắt nói: "Dơ à?"

"Một hồi cậu giặt." Phương Văn Bình thản nhiên nói.

"Tôi giặt làm gì hả?" Đổng Học Bân đổ mồ hôi, không phải mình không thể giặt, chủ yếu là cái khẩu khí này của lão Phương quá lẽ thẳng khí hùng.

Phương Văn Bình nhìn chằm chằm hắn nói: "Cậu không giặt chẳng lẽ tôi giặt? Còn có drap giường trong phòng ngủ, cậu cũng giặt sạch đi, cứ như vậy, làm cơm đi."

Đổng Học Bân: "..."

Mẹ bà nó, rõ ràng là của bà chiếm 80%, còn khiến cho tôi giặt? Đổng Học Bân cũng không nói được cô ấy. Lúc đó Phương Văn Bình... Nói cô ấy đó chính là trở mặt, quá chà đạp mặt mũi của Phương Văn Bình, quên đi quên đi, anh em ngày hôm nay vui vẻ, không chấp nhất với bà!

Làm cơm.

Xào rau.

Đổng Học Bân động tác rất nhanh nhẹn.

Lúc ăn cơm. Đổng Học Bân cũng rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Phương Văn Bình, kề bên cô ấy, khi ăn thỉnh thoảng cũng cúi đầu nhìn vài lần trong cổ áo cô ấy, sau đó cảm giác muốn ăn đại chấn, ăn rất nhiều, Phương Văn Bình có thể cũng là tiêu hao nhiều lắm, muốn ăn rất lớn. Ba mặn một canh dĩ nhiên bị hai người toàn bộ ăn sạch, ngay cả một ngụm canh cũng không còn, Đổng Học Bân thấy thành quả lao động của mình được ăn sạch, trong lòng cũng vui vẻ.

Reng reng reng.

Điện thoại của Phương Văn Bình.

Đổng Học Bân liền thu dọn bàn ghế. Không ở đây nghe.

Chờ hắn từ phòng bếp đi ra, chợt nghe thấy Phương Văn Bình nói: "Không phải nói thứ hai mới đến sao... Ừm... Được rồi, tôi đã biết... Ừm, một giờ tôi đến!"

Đổng Học Bân ngẩn ra."Muốn đi ra?"

Phương Văn Bình nói: " Đám người nước Anh tới, tôi đi đón một chút."

Đổng Học Bân nói: "Ngày hôm nay đã tới rồi? Sao nhanh như vậy? Vậy ngày hôm qua cũng không thông báo một chút? Ngày hôm qua còn nói thứ hai. Lúc này sửa lại?"

Phương Văn Bình cũng không vui nói: "Tôi làm sao biết, đám người nước ngoài này cứ thích làm như vậy, lần này không nên để ý đến bọn họ, cả đám cho rằng mình là đại gia, nếu không phải bọn họ cùng đám chính khách nước Anh đi tới, ai rãnh theo hầu bọn họ, dù sao hiện tại hành trình có thay đổi, huyện Tiêu Lân các người cũng sớm chuẩn bị sẵn sàng đi, tin tức tôi nhận được là, thứ hai bọn họ có thể sẽ đi chỗ các người dừng chân." Phương Văn Bình cũng là cái tính tình và tác phong này, mặc kệ là trường hợp nào, chỉ cần là cô ấy nhìn không vừa mắt nên mắng thì mắng.

Đổng Học Bân nhíu mày, "Đến chổ chúng tôi để làm gì?"

Phương Văn Bình nói: "Trước tới trong tỉnh, các thành phố khác nữa, sau đó là thành phố Bảo Hồng, trên hành trình đến chổ các người bên kia là buổi tối, tự nhiên dừng chân tại các người huyện."

Huyện Tiêu Lân dù không cách nào so sánh cùng huyện thị có kinh tế phát triển của phía nam, trình độ không giống, nhưng tại Thiểm Bắc bên này tương đối nghèo, vẫn được tính là huyện khá lớn, nếu không lúc sau cũng sẽ không bởi vì phát hiện một cổ mộ quan trọng được đặc cách thành huyện cấp thành phố, làm một huyện cấp thành phố, ít nhất kinh tế phát triển và các hạng chỉ tiêu đều phải qua cửa, đây là có nguyên do, cho nên bọn họ lựa chọn dừng chân ở đây cũng không ngoài ý muốn.

Phương Văn Bình đem quần áo tới, cũng không tị hiềm, cứ như thế trước mặt của Đổng Học Bân đem đai lưng giải khai, cởi áo tắm, bắt đầu mặc quần lót, mặc đồ lót thu y.

Đổng Học Bân vừa tán thưởng vừa nói: "Vậy tôi đi lúc nào?"

"... Cậu tùy tiện." Phương Văn Bình mặc áo ngực, thuận miệng nói.

Đổng Học Bân chớp chớp con mắt, "Vậy tôi chờ buổi tối ngài trở về ăn cơm, cơm nước xong tôi đi, sau đó buổi chiều tôi đem chăn và cái đệm sô pha giặt sạch."

Phương Văn Bình ừm một cái, " Điện thoại trong nhà không nên tiếp, đồ khác không nên đụng, rèm cửa sổ không nên mở ra."

Đổng Học Bân cười khổ một tiếng, "Ngài cứ yên tâm đi, cái này tôi còn không biết sao, dù là có người gõ cửa tôi cũng làm bộ không nghe thấy, được rồi chứ?"

Phương Văn Bình mang nút buộc áo sơmi, cầm lấy áo khoác mang vào, hai lời chưa nói xoay người muốn đi, nhưng mới vừa đi đến trước cửa cô ấy lại tựa như nhớ tới chuyện gì, dừng bước chân lại quay đầu nhìn con mắt của Đổng Học Bân, nhìn hơn nửa ngày, lại không nói chuyện, khiến cho Đổng Học Bân sợ hãi.

"Làm sao vậy?" Đổng Học Bân nghi hoặc nói.

Phương Văn Bình thản nhiên nói: "Nhớ kỹ lần trước cậu thiếu tôi một nhân tình, hứa hẹn đáp ứng qua tôi một yêu cầu, có chuyện này chứ? Chưa quên?"

Đổng Học Bân ặc một tiếng nói, "Đúng là có chuyện này."

Phương Văn Bình gật đầu, nghiêm mặt nói: "Vậy cậu nghe rõ cho tôi, yêu cầu của tôi cũng là, chuyện của hai chúng ta không cho phép cậu nói với bất luận người nào, nghe rõ ràng lời của tôi nói chứ? Bất luận kẻ nào cũng không được, cho dù là cha ruột mẹ ruột cậu hoàn toàn có thể yên tâm cũng không được."

Đổng Học Bân không chút nghĩ ngợi nói: "Ngài không cần phải nói tôi cũng rõ ràng, khẳng định."

"Cậu nếu như uống say nói ra thì sao?" Phương Văn Bình ánh mắt cũng lạnh xuống.

Đổng Học Bân bật cười nói: "Uống say? Không phải tôi khoác lác với bà, tôi uống rượu say qua khi nào hả? Căn bản là không có khả năng."

"Vậy là tốt rồi." Phương Văn Bình mở cửa, đi nhanh ra.

Đổng Học Bân rõ ràng lo lắng của Phương Văn Bình, mình làm sao không phải, chuyện ngày hôm nay của hắn cùng Phương Văn Bình là ai cũng không dám nói, sẽ chết người!

Bình luận

Truyện đang đọc