QUYỀN TÀI

Buổi tối rất tĩnh.

Gia thuộc viện cũng rất tĩnh.

Mười giờ hơn, lúc này, phần lớn người đều nghỉ ngơi hoặc là sắp nghỉ ngơi.

Đổng Học Bân nằm ở trong chăn của lão Phương, mở to mắt nhìn Phương Văn Bình uống rượu, cái tốc độ kia, quả thật đừng nói nữa, đêm cũng thấy không rõ ràng, nhưng thấy cái chai hình như là cái loại Mao Đài, dưới ánh trăng cũng có chút giống, đó chính là rượu đế, nồng độ đều không có khả năng quá thấp, trước đó Phương Văn Bình lúc ăn cũng nói qua dạ dày đau không uống rượu, Đổng Học Bân tự nhiên càng nhìn càng lo lắng.

"Phương tỷ." Đổng Học Bân kêu một tiếng.

"..." Phương Văn Bình không phản ứng hắn.

"Bà không phải dạ dày không tốt sao." Đổng Học Bân nói.

"..." Phương Văn Bình vẫn là uống của mình, không lên tiếng.

Chờ đại khái nửa chai rượu vào bụng, Đổng Học Bân mới nhìn không được, muốn đi tới giành chai rượu, "Vậy tôi uống với bà, bà đừng uống."

Nhưng mà không đợi hắn giành, Phương Văn Bình đã đem cái chai buông xuống, đặt trên tủ đầu giường, sau đó quay người lại cởi dép lên giường, lại một lần nữa chui vào trong chăn, lần này không có đưa lưng về phía hắn, mà là nằm thẳng hướng phía trần nhà, hơi híp mắt.

Đổng Học Bân nhức đầu, cũng là không biết như thế nào cho phải, với tư thế uống rượu của lão Phương, hắn nhìn cũng phát sợ, bất quá trong lòng vẫn là đại khái rõ ràng, sau khi do dự vài cái, Đổng Học Bân liền dời thân thể nhích đến chỗ Phương Văn Bình, thấy cô ta không có phản ứng, lại nhích, toàn bộ thân thể đều đến bên cạnh Phương Văn Bình, sau đó Đổng Học Bân cũng không quấn quýt, rất nhanh đưa tay sờ ở bụng của Phương đại tỷ, đầu ngón tay vừa chạm vào áo màu da của cô ấy thì nhét vào bên trong, sau đó một đường hướng về phía trước, hổn hển, xoa xoa ở trên.

Không có áo ngực.

Dĩ nhiên là trống không.

Bàn tay giật giật, chỉ thấy thu y trước ngực của Phương Văn Bình phập phồng vặn vẹo. Rất có tiết tấu, Phương Văn Bình cũng không có bất luận cái động tĩnh gì.

Đổng Học Bân lá gan lớn hơn nữa, cũng là nương chút rượu buổi tối, ra tay ngắt một cái.

Phương Văn Bình tựa như là đau đến hít vào một hơi, con mắt trong giây lát mở ra nhìn thẳng hắn, sắc mặt cũng trầm xuống.

Đổng Học Bân có chút chột dạ, cũng biết mình dùng lực hơn lớn, nhưng lúc này hắn sao có thể lùi bước, khí thế tuyệt đối không thể thua, nếu không ngày hôm nay có thể phải mặc quần áo ướt ra cửa. Sau khi cắn răng, không nói hai lời tìm đúng chỗ, chồm tới hôn môi của Phương Văn Bình. Lần trước, Đổng Học Bân nhiều lắm cũng là hôn cái cổ, còn chưa có hôn qua miệng, cực kỳ tiếc nuối, lần này Đổng Học Bân thật ra rất nhanh tay lẹ mắt. Vị trí cũng tìm rất đúng, còn là đột nhiên tập kích, một hơi hôn trúng.

Phương Văn Bình đen nghiêm mặt quay đầu.

Đổng Học Bân mặc kệ, tiếp tục hôn.

Cô ấy quay qua bên kia, Đổng Học Bân cũng theo qua bên kia, dù sao là không có ý rời đi.

Bình thường nữ đồng chí không muốn cho người ta hôn. Miệng sau khi bị hôn trong miệng phần lớn sẽ phát ra âm thanh chống đối, a a, ô ô chẳng hạn. Nhưng Phương Văn Bình trong miệng lại không có phát ra một chút âm thanh nào, cả người từ ngay từ đầu cũng là im lặng, chỉ là biểu hiện trên thái độ không thân thiện như vậy.

Đổng Học Bân đem đầu lưỡi chen vào, kết quả thiếu chút nữa bị hàm răng của Phương Văn Bình cắn đứt, không phải cố ý cắn. Mà là nghiền, cũng làm Đổng Học Bân hoảng sợ. Bất quá hắn biết lão Phương khẳng định sẽ không thật sự làm như vậy, hơn nữa trên dưới đều ra tay, khí thế đang thịnh, cũng không có lùi bước, vẫn như trước không có thu hồi đầu lưỡi, cứ như thế một tay sờ soạng trong thu y cô ấy, hôn cái miệng Phương Văn Bình dây dưa với cô ấy.

Một phút đồng hồ...

Hai phút...

Đổng Học Bân mệt mỏi, hô hấp cũng nặng nề.

Phương Văn Bình phỏng chừng cũng vậy, cảm giác trên trán có mồ hôi chảy ra dưới ánh trăng một chút.

Đổng Học Bân liền không phân cao thấp với miệng nàng, môi nhấc lên, ngay sau thì rơi vào trên khuôn mặt Phương Văn Bình, sau đó là lỗ tai và cái cổ.

Phương Văn Bình thở ra một hơi, hơi quay đầu đến một chỗ khác, hình như là đem cái cổ chủ động vươn tới cho Đổng Học Bân hôn, chờ tay của Đổng Học Bân sau khi từ trong thu y lấy ra, Phương Văn Bình lập tức mở ra một ít chăn, hai tay nắm thu y kéo lên, đem thu y màu da xốc lên tới chổ ngực. Đổng Học Bân thấy thế, miệng ngừng không hôn nữa. Phương Văn Bình tiếp tục cởi thu y, từ trên cổ đem áo cởi xuống, tiện tay ném xuống mặt đất, sau đó lại đưa tay đi xuống, cái mông nhắc lên, đem quần kéo xuống, tới vị trí đầu gối, xuống nữa thì tay cô ấy không đủ dài. Đổng Học Bân lúc này nhanh chóng đến hỗ trợ, đầu tiên là nhìn thân thể cô ấy vài lần, rồi rất nhanh giúp cô ấy kéo quần xuống, cởi ra ném xuống.

Về phần quần lót...

Lúc Đổng Học Bân giúp cô ấy kéo quần xuống, Phương Văn Bình đã tự mình ra tay giải quyết, co người, co chân, quần lót từ đùi đẹp của cô ấy trượt xuống, rơi trên mặt đất.

Đổng Học Bân tinh thần rung lên, cũng kích động lên, dục vọng tăng lên rất nhanh, có cảm giác như là máu dồn lên ngay trên não, tim đập không ngớt, cái này đương nhiên là cái gì cũng không nhịn được, đừng nói Phương Văn Bình lúc này không rời đi như lần trước như, cũng là cô ấy bây giờ đi, Đổng Học Bân cũng không thể đáp ứng, chuyện tình đến lúc này, hai người đã tới tình trạng này, đó là căn bản không ngừng xe được.

Phương Văn Bình cũng không nhìn hắn, từ từ nhắm hai mắt vuốt tóc dài ra sau đầu.

Đổng Học Bân sau một giây đồng hồ đã nhào vào trên người nàng, trong một tiếng hít thở giống như phát ra thành âm của Phương Văn Bình, bắt đầu lăn qua lăn lại từ trước ra sau.

Biểu tình trên mặt Phương Văn Bình vẫn là không phối hợp, là cái hình dạng không coi ai ra gì, nhưng trên hành động thì Phương Văn Bình lại vô cùng phối hợp, ví dụ như từ tư thế đùi là có thể nhìn ra, lúc Đổng Học Bân hầu như là muốn đổi tư thế, hơi kéo chân của cô ấy một chút, Phương Văn Bình cũng rất hiểu ý lập tức cho đùi và chân làm theo tư thế Đổng Học Bân cần, cánh tay cũng là như vậy, Đổng Học Bân vừa nắm một tay của cô ấy đặt lên ván giường đỉnh đầu, Phương Văn Bình chủ động giơ một tay khác lên, đem cổ tay đưa tới, Đổng Học Bân liền rất thuận ý nắm hai cổ tay cô ấy trên đầu giường, tiếp tục tai họa cô ấy.

Rốt cục nếm được tư vị của Phương Văn Bình, cái này chờ đợi đã không biết bao lâu thời gian trong lòng Đổng Học Bân, hiện tại được như mong muốn, tâm tình của Đổng Học Bân đương nhiên là không cần phải nói, rất hưng phấn, rất kích động, cũng có một loại cảm giác thành tựu trên tâm lý, cái cảm giác này có thể căn bản là không có cách nào dùng từ ngôn hình dung của, dù sao Đổng Học Bân chuẩn bị hưởng thụ tốt một lần là được rồi, căn bản không phải nửa tiếng đồng hồ một tiếng đồng hồ bỏ qua cho lão Phương.

Nửa tiếng đồng hồ...

Một tiếng đồng hồ...

Hai tiếng đồng hồ...

Đổng Học Bân gian lận, dùng reverse rút lui thời gian thân thể của mình!

Bình luận

Truyện đang đọc