QUYỀN TÀI

Buổi sáng.

Ngoài huyện.

Bảy giờ hơn.

Đổng Học Bân trên người đã chỉnh tề, sau khi cáo từ Khương mẫu đi ra khỏi nhà, trên đường xuống lầu hắn liền từ trong cặp lấy ra một cặp kính mát, cặp của hắn không lớn, không gian cũng không nhiều, cái khác không có, nhưng tiền mặt kính râm và đặc biệt là bao tay thì là nhu yếu phẩm vĩnh viễn đặt trong cặp, thường mang trên người, sau khi đi ra hành lang thì nhanh chóng đi ra ngoài tiểu khu, cũng không sợ bị người nhận ra.

Ngoài một trăm mét.

Trong một hẻm nhỏ.

Đổng Học Bân lấy xe của hắn, lặng lẽ đi ra ngoài, dựa theo chỉ thị của chị Khương một đường thẳng hướng tây, vừa đi được mấy trăm mét thì nhìn thấy một nhà thuốc, đương nhiên, bên này là vùng ngoại thành, điều kiện cũng không tốt, nhà thuốc này cũng không phải đơn thuần là nhà thuốc, chỉ là có một tấm bảng gắn sơ sài, thật ra chủ yếu vẫn là kinh doanh đồ ăn vặt xà phòng giặt quần áo và một ít sản phẩm thường dùng, cũng là một quầy bán quà vặt. Dừng xe lại, Đổng Học Bân đi vào mua thuốc, chọn nửa ngày xác nhận không sai, hắn mới nhanh chóng thanh toán lấy thuốc trở về trong xe.

Tít tít tít.

Hắn gọi điện thoại cho chị Khương.

"A lô, chị Khương, tôi mua rồi."

"Ừm, tôi cũng xuống lầu."

"Tốt, vậy tôi chờ ngài."

"Năm phút đồng hồ nữa tôi đến."

"Bao lâu cũng không sao, ngài đừng có gấp."

Ăn không phải trả tiền mỹ nữ huyện trưởng người ta một lần, Đổng Học Bân cũng thấy rất ngượng ngùng, vì vậy nói chuyện với chị Khương càng khách khí và nhiệt tình hơn.

Sau vài phút.

Từ kính chiếu hậu thấy được thân ảnh của Khương Phương Phương.

Đổng Học Bân không muốn để cho cô ấy đi nhiều, lập tức chuyển xe lại đi qua đón cô ấy.

Khương Phương Phương vừa lên ghế cạnh người lái, liền đưa tay ở trước mặt Đổng Học Bân, "Đưa thuốc tôi xem."

"A." Đổng Học Bân đưa cho cô ấy, "Hẳn là mua đúng rồi, ngài nhìn xem."

Cầm nhìn nhìn, Khương Phương Phương khẽ gật đầu, tìm trái tìm phải, "Nước?"

Đổng Học Bân vỗ trán, "Ai da, đã quên mua, vậy tôi đi mua."

"Không cần, đi xa một chút rồi nói, bên kia cũng có cửa hàng."

"Tốt." Đổng Học Bân biết cô ấy lo lắng cái gì, sợ bị người thấy.

Xe đi, trên đường hai người cũng không nói cái gì, trước đây lúc hai người bọn họ còn quan hệ bình thường, còn có thể tâm sự một chút, hiện tại đều lên giường, hai người bọn họ ngược lại không nói gì, ít nhất Đổng Học Bân là không tìm được trọng tâm câu chuyện, luôn cảm thấy bầu không khí bên trong xe có chút không ổn.

Năm phút đồng hồ...

Mười phút...

Còn chưa đến bảy giờ rưỡi, cũng không vội.

Đổng Học Bân chậm rãi lái xe đi tìm một cửa hàng bán hàng, sau khi xuống xe đi qua mua chai nước khoáng, sau đó trở về xe, đem nước cho cô ấy.

Xe đi.

Chị Khương mở chai nước khoáng, mở viên thuốc ra.

Dây an toàn mang trên ngực Khương Phương Phương, cô ấy cử động như thế, phần ngực bị dây an toàn đè xuống cũng một trận biến ảo, ngực trái bị đè ép thay đổi hình dạng, như đè khí cầu vậy, Khương Phương Phương lại mặc áo sơmi, cổ áo rất cứng, đè như thế, cổ áo cũng bị mở.

Đổng Học Bân liếc mắt ngắm vào trong cổ áo cô ấy, trong lòng cũng nóng lên, bên này là một chổ hẻo lánh, hai bên đường đều là rừng cây nhỏ và bãi cỏ, xung quanh cũng không có xe, khu vực trống trơn, Đổng Học Bân cắn răng một cái, thẳng thắn quẹo tay lái đem xe trực tiếp chạy vào rừng cây, nếu như xe không tốt có thể sẽ bị nghiêng, nhưng xe của Đổng Học Bân không thành vấn đề, quẹo gấp cũng không thành vấn đề, rất thuận lợi đi vào trong rừng cây, Land Rover trong nháy mắt biến mất ở mặt đường, vào rừng cây cũng nhìn không thấy, bên trong xe cũng xóc nảy một trận.

Khương Phương Phương vừa muốn uống thuốc trên tay run lên, nước trong chai đổ ra một chút, rơi vào ngực cô ấy, nhanh chóng bị áo sơmi hút vào, hiện ra màu đồ lót bên trong.

"Làm sao vậy?" Khương Phương Phương giữ cái chai lại.

"Lái trật một chút." Đổng Học Bân miệng đầy hàm hồ nói.

"Vậy trở về đi." Khương Phương Phương à một tiếng, mở chai ra chuẩn bị uống thuốc.

Tuy rằng vào rừng cây, nhưng lòng đường cũng không hẹp, chuyển xe mười mét là có thể đi ra.

Nhưng Đổng Học Bân không chuyển xe, ngược lại còn bỏ tay lái, cởi dây an toàn, từ chổ lái xe vượt qua vị trí cạnh người lái, giầy thậm chí dẫm lên khoảng trống giữa chổ ngồi của chị Khương, kéo ghế dựa, toàn bộ thân thể cũng qua, thuận lợi cầm lấy nước khoáng và viên thuốc trên tay của chị Khương, đóng lại đặt ra phía sau, cũng không cho cô ấy uống thuốc, lập tức cúi đầu, hắn cùng chị Khương chen nhau ôm lấy cô ấy.

Khương Phương Phương chậm rãi nói: "Làm gì?"

"Trước đừng uống thuốc." Đổng Học Bân ho khan nói: "Một hồi rồi uống."

Khương Phương Phương nhìn nhìn hắn, "Cậu ngày hôm qua là ngủ không yên, tôi lo lắng thân thể của cậu, cho nên mới cho cậu phát tiết một chút, cũng nói chỉ một lần."

Đổng Học Bân ài một tiếng nói, "Tôi hôm nay cũng như vậy, sắp tới buổi ký ước, là cái dạng gì còn không biết, có thể kéo tới bao nhiêu đầu tư cũng không rõ ràng, tình thế nhìn rất tốt, cũng không chừng người ta chỉ nhìn mà không làm, đến lúc đó ngay cả đầu tư mười triệu cũng không có, tôi cứ lo lắng cái này, trong lòng cũng khẩn trương, không có biện pháp chuyên tâm, lái xe đều không yên, đầu óc căn bản lộn xộn."

Khương Phương Phương nhìn hắn nói: "Cậu còn có thể khẩn trương?"

Đổng Học Bân gật đầu, "Phải, đặc biệt khẩn trương."

"Vậy khẩn trương đi, có thể thế nào?" Khương Phương Phương nói.

"Khụ khụ, tôi căng thẳng như thế, trong buổi ký ước không chừng làm lỗi, lúc đầu người ta có thể muốn đầu tư, kết quả không chừng sẽ sửa lại chủ ý, cái này đều nói không tốt." Đổng Học Bân vuốt ve trên lưng cô ấy, rất mềm, xúc cảm đặc biệt tốt, trong lòng càng không nhịn được.

Khương Phương Phương không nói chuyện.

"Chị Khương."

"Ừm."

"Dù sao thời gian cũng còn sớm, qua một giờ nữa chúng ta tới đều kịp, rừng cây bên này lại không ai thấy được, thuốc tránh thai đến lúc đó rồi uống, hai ta thân thiết một lần nữa tôi khẳng định sẽ không khẩn trương, tuyệt đối sẽ dùng trạng thái tốt nhất nghênh tiếp công tác chiêu thương."

Khương Phương Phương nhìn hướng hắn, "Sao tôi không thấy cậu khẩn trương?"

Đổng Học Bân khụ khụ một tiếng, "Thật khẩn trương, tôi là trong lòng khẩn trương, không tin ngài sờ lòng tôi đi, tim đập đùng đùng này, đều sắp không được rồi."

Khương Phương Phương lại nhìn hắn chốc lát, nhắm mắt lại ngây người một chút, chậm rãi tránh ra, cúi đầu vén áo sơmi lên một ít, đưa tay cởi dây lưng, đem khóa váy kéo xuống, qua cái mông, từng chút từng chút đem quần cởi xuống, "Cho cậu nửa giờ."

Vừa nghe, Đổng Học Bân liền vui vẻ, hắn lúc đầu cũng là nói giỡn thử một chút, hắn tin tưởng Khương Phương Phương cũng biết mình là nói giỡn, khẩn trương? Thiếu chút nữa bị ký túc xá đè chết Đổng Học Bân còn chưa từng khẩn trương qua, sao có thể vì một buổi ký ước nho nhỏ mà khẩn trương không chịu nổi, cho dù hắn tin, người khác khẳng định cũng không tin. Cho nên Đổng Học Bân căn bản không ngờ rằng Khương Phương Phương lại có thể đồng ý!

Còn có thể nói cái gì?

Đổng Học Bân cái gì cũng không nói, trực tiếp đem chị Khương ôm ra ghế sau, ngay cả vớ và quần áo cũng không cởi cho cô ấy, nhanh chóng đè tới lăn qua lăn lại cô ấy!

...

Bình luận

Truyện đang đọc