QUYỀN TÀI

Buổi tối.

Phòng ngủ Huyên Di.

Ánh trăng chiếu trên màn, lúc sáng lúc tối.

Cửa vừa mở ra, sau khi từ bên ngoài đánh răng rửa mặt xong Đổng Học Bân về phòng, nhìn Cù Vân Huyên đang dỗ con ở bên cửa sổ, Đổng Học Bân ấm áp nở một nụ cười.

"Ba mẹ đâu?" Cù Vân Huyên hỏi.

"Đều ngủ cả rồi" Đổng Học Bân đi lên nói: "Con cũng ngủ rồi sao?"

"Còn chưa" Cù Vân Huyên cưng chiều vuốt vuốt tóc cục cưng: "Con nó, càng đến tối lại càng tỉnh, không cho người khác ngủ đâu, mấy ngày trước đều là bố mẹ trông, khiến cho hai ông bà bị giày vò đủ rồi, hôm nay cũng để cho họ nghỉ ngơi một chút, hai chúng ta buổi tối trông tên bướng bỉnh này, ha ha, về điểm này thì cục cưng thật giống anh nha, chưa bao giờ làm cho người khác bớt lo".

Đổng Học Bân không thích nghe vậy liền nói: "Anh nói Vân Huyên à, em đừng có cái gì đều mang anh ra so sánh được không? Mau lên, đưa con cho anh bế một lát".

Cù Vân Huyên không đưa, cười cười nói: "Anh đã bế cả một ngày rồi, một chút là được rồi".

"Anh bế cả đời cũng không đủ, nhanh lên, con gái nhất định là nhớ anh rồi".

"Đẹp mặt chưa".

Đổng Học Bân đi lên đưa tay ra, rõ ràng đem con và Huyên Di đều ôm lấy, miệng vùi vào tóc Huyên Di hôn nhẹ, sau đó lại uốn cổ, lại hôn lên trán con gái, một nhà ba người ôm nhau, cảm giác đó, thật vô cùng hạnh phúc. Có con cảm giác thật tuyệt, vốn dĩ trong đầu Đổng Học Bân còn chứa không ít thứ, nhưng vừa nhìn thấy tiểu Thiên Thiên, chuyện phiền lòng gì đều không còn nữa. Đổng Học Bân cả ngày đều thấy cả người tựa như dùng không hết sức vậy, sức lực dư thừa, tinh thần phấn chấn.

Đổi tã cho con.

Lau mông cho con.

Làm xong mấy việc này, Đổng Học Bân và Cù Vân Huyên mới ôm tiểu Thiên Thiên chui vào chăn, Đổng Học Bân và Huyên Di mỗi người nằm một bên trái bên phải của con gái.

Đã mười giờ rồi.

Tiểu Thiên Thiên lại một chút ý muốn ngủ đều không có, kêu ya ya ở trên chiếc nôi một lát lại quơ quơ chân, trong chốc lát lại vẫy vẫy tay, làm ầm ĩ.

Đổng Học Bân xem con rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại đưa ngón tay ra nhẹ nhàng trêu chọc con.

Cù Vân Huyên mặc áo ngủ tơ tằm vuốt vuốt tóc Đổng Học Bân lại xoa xoa đầu con gái, không khỏi cười nói: "Người ta kết hôn rồi sinh con, đều là đàn ông chống đỡ gia đình, Di thì tốt rồi, chưa kết hôn liền sinh con gái, tương đương về sau có hai con cần Di chăm sóc rồi, một là con, hai là anh, cả đời này có thể có toàn tâm rồi, còn không biết khi nào là bắt đầu đâu, hai cục cưng".

Đổng Học Bân buồn bực nói: "Em đừng đánh giá thấp anh, không phải chỉ lớn hơn anh có vài tuổi, em xem kìa, anh khi nào thì cần em chăm sóc chứ?"

Cù Vân Huyên sờ sờ mũi hắn nói: "Anh cho là anh làm Di lo lắng cho anh còn ít sao?"

Bỗng nhiên, cũng không biết làm thế nào, tiểu Thiên Thiên oa oa khóc lớn lên.

"Ai u ai u" Đổng Học Bân đau lòng liền ngồi dậy: "Làm sao vậy? Em xem em xem đi, con nhìn không được em quở trách anh nha. Vẫn là con gái của ba thương ba.Con gái ngoan, ba cẩn thận với con gái bảo bối, đừng khóc đừng khóc nữa".

Cù Vân Huyên trừng mắt nhìn anh: "Cái gì thương anh chứ, là cục cưng đói bụng".

Đổng Học Bân thúc giục nói: "Vậy em mau cho con ăn đi, nhanh lên".

"Làm gì mà như đòi mạng vậy" Cù Vân Huyên vừa bực mình vừa buồn cười, từ trên giường ngồi dậy tựa vào đầu giường, cô đưa hai tay ra đón con gái từ trong tay Đổng Học Bân, liền mở nút áo ngủ ra.

Đổng Học Bân còn chưa thấy qua cho con bú bao giờ, mở to mắt ra nhìn

Cù Vân Huyên mặt đỏ lên, nghiêng người tránh sang một bên: "Không được xem, như vậy thật là đáng ghét".

Đổng Học Bân không nghe, vươn cổ ra nhìn chằm chằm vào ngực cô, không chớp mắt.

Tiểu Thiên Thiên đã bị Huyên Di ôm ở trong ngực, chỉ thấy một phút trước còn khóc oa oa rất lớn, tiểu bảo bảo giây tiếp theo đã im lặng rồi, cái miệng nhỏ nhắn dùng sức bú chùn chụt, giống như khỉ con vậy, một lát sau, tiểu Thiên Thiên mới lộ ra vẻ mặt thoả mãn, ngậm lại cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp

Đổng Học Bân hỏi: "Sao lại không ăn nữa? Ngoan, lại ăn thêm chút đi".

Tiểu Thiên Thiên không để ý đến hắn, ở trong lòng mẹ yên tĩnh nằm.

"Vậy là ăn no rồi sao?" Đổng Học Bân sợ con gái bị đói, chỉ muốn cục cưng có thể ăn nhiều một chút: "Lại ăn thêm hai ngụm nữa đi, sau này mới to lớn được".

Cù Vân Huyên đẩy đầu của Đổng Học Bân ra: "Còn chưa được một tháng mà, ăn làm sao được nhiều chứ? Sớm đã no rồi".

Đổng Học Bân ồ một tiếng, hướng lại gần, nuốt nước miếng nói: "No rồi là tốt, vậy đến lượt ba ba ăn nhé, nào, mẹ nó, cũng để chồng ăn một chút".

Cù Vân Huyên đưa tay ra doạ hắn nói: "Dám, đánh anh".

Đổng Học Bân không chết tà tâm, hắn muốn ăn sữa cả ngày rồi: "Em thật không thú vị gì cả Huyên Di, chỉ cho anh ăn một ngụm thôi, chỉ một ngụm thôi được không? Em cho anh nếm một chút vị tươi đi".

"Nói không được là không được" Cù Vân Huyên lập tức đóng cúc áo lại.

Đổng Học Bân thực tức giận, lẩm bẩm một tiếng, oán giận nói với cục cưng: "Xem mẹ con kìa, thật keo kiệt nha, đều đã cho con ăn nhiều lần như vậy, vậy mà ngay cả một ngụm cũng không cho ba ba, coi như ba đã nhìn ra rồi, địa vị của ba ba ở nhà đã bị giảm rồi".

Cù Vân Huyên cười nói: "Anh đừng có nói bừa với con, con có thể nghe hiểu được đó".

"Anh chính là muốn con nghe một chút em bất công như thế nào".

Nói chuyện, nói chuyện, đảo mắt đã hơn mười một giờ.

Đổng Học Bân vốn muốn cho cục cưng cùng ngủ với bọn họ, nhưng Huyên Di lại nói sợ lúc xoay người khi ngủ đè lên cục cưng, cũng sợ con rớt xuống giường, vì thế Đổng Học Bân đành phải lưu luyến để cục cưng vào giường trẻ con cạnh giường, sau đó kéo giường lại gần, lần lượt để bên cạnh mình, thế này mới vừa lòng.

"Ngủ đi" Cù Vân Huyên kéo lấy cánh tay Đổng Học Bân, nằm xuống nhắm hai mắt lại.

Đổng Học Bân còn vẫn là chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào tiểu bảo bảo, tiểu Thiên Thiên cũng nháy đôi mắt to ngây thơ nhìn chằm chằm vào ba ba. Không bao lâu, cục cưng mới nhắm mắt lại, ngủ.

Đổng Học Bân rất kích động, cũng một chút buồn ngủ đều không có, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt thành thục quyến rũ của Huyên Di một cái, Đổng Học Bân nhịn không được liền thò tay vào trong chăn, xoa xoa trên mông của Cù Vân Huyên, nhất thời cảm thấy da thịt cô càng ngày càng mềm mại: "Đã ngủ chưa?"

"Ngủ rồi" Cù Vân Huyên mở mở miệng nói.

"Ngủ mà em còn có thể nói chuyện sao?" Đổng Học Bân đùa tiếp, trên tay không ngừng sờ soạng ở trên đùi Huyên Di.

"Không được làm nghịch" Cù Vân Huyên mở mắt nói: "Đùa với con xong lại đùa em hả, anh lại giày vò di?".

Đổng Học Bân nói: "Anh bây giờ đã muốn giày vò em rồi, đã bao lâu rồi đều nhớ em".

"Bác sĩ nói, ít nhất ba tháng không được làm cái kia, muốn cũng không được muốn, hiểu không?"

"Anh biết" Ánh mắt Đổng Học Bân động động nói: "Nhưng chỗ đó của em không được, vậy thì chỗ khác đi, bằng không chúng ta thử một lần ở đằng sau ".

Cù Vân Huyên trừng mắt nói: "Tiểu háo sắc, anh còn nói nữa là Di cắt miệng anh đó".

Thấy cô phản ứng mạnh như vậy, Đổng Học Bân đành phải lui ra phía sau cầu lần nữa: "Khụ khụ, vậy cái gì, miệng cũng được".

"Không được".

"Có cái gì không được, lần trước không phải rất tốt sao".

"Rất tốt cái gì".

"Em môi dày dày, đầu lưỡi cũng dày dày, làm cái đó vô cùng thoải mái".

Cù Vân Huyên vừa nghe, thật mạnh cấu vào hắn mấy cái: "Không biết xấu hổ. Trong đầu một chút chuyện tốt cũng không có. Chỉ nhớ được tai hoạ thôi".

Đổng Học Bân kéo kéo cô lại nói: "Em liền nói được hay không đi".

"Được cái gì, cục cưng còn ở đây".

"Thiên Thiên đã ngủ rồi, không sao".

Đổng Học Bân càu nhàu với cô rất lâu, Cù Vân Huyên rốt cục tức giận, xoay người trên giường, nhẹ nhàng ngồi dậy, trừng mắt nhìn anh nói: "Anh thật xấu hổ. Một chút cũng không biết thương Di".

Đổng Học Bân biết đã được, trên mặt vui vẻ, rất nhanh cởi áo ngủ ra

Cù Vân Huyên bất đắc dĩ nhìn hắn, không phải rất tình nguyện quỳ trên giường bò về phía cuối giường, vừa đi vừa quay đầu lại cúi xuống phía dưới thân, quệt đôi mông vào chân của Đổng Học Bân, nhếch miệng, đè nặng đầu xuống, hơi hơi mở ra đôi môi cánh hoa, đem đầu lưỡi mềm mại để dưới răng.

Phì phì...

Nước bọt hút vào chảy ra, vang lên những thanh âm vô cùng kiều diễm

Đổng Học Bân hít thật sâu một hơi, tay thọc sâu vào trong tóc Huyên Di, cùng lên xuống với đầu cô.

Tựa như Đổng Học Bân vừa mới nói, Cù Vân Huyên hạ đôi môi dày hơn so với phụ nữ bình thường, đầu lưỡi cũng vậy, lại mềm lại ướt, làm cái kia quả thật là một loại hưởng thụ cực hạn, vô cùng thoải mái.

Mười phút trôi qua.

Hai mươi phút trôi qua.

Cù Vân Huyên ô ô một tiếng, bỗng nhiên ngẩng đầu che miệng, rất nhanh xuống giường lấy vài tờ giấy ăn, tất cả đều phun ở trên mặt, đỏ mặt lau đi rồi vứt vào trong thùng rác, hung hăng nhìn Đổng Học Bân, bước hai bước chui vào ổ chăn.

Đổng Học Bân yêu thương hôn nhẹ cô nói: "Mệt sao?"

Cù Vân Huyên mệt mỏi ừm một tiếng: "Có một chút, cổ hơi đau".

"Nào, vậy để chồng em mát xa cho em" Đổng Học Bân ngồi dậy

"Anh có thể có lòng tốt như vậy sao?"

"Vậy còn có thể giả sao? Anh xoa bóp cho em, em nằm nghỉ đi".

Đổng Học Bân mát xa đi đi lại lại trên người Huyên Di, bóp cổ, bóp chân cho cô, sau lại nắm bóp bả vai, vô cùng cẩn thận.

Nhưng đúng lúc Cù Vân Huyên đang nhắm mắt nằm hưởng thụ, Đổng Học Bân đột nhiên nhanh như chớp mở áo ngủ của Huyên DI, không đợi Cù Vân Huyên phản ứng lại, ngực đã bị Đổng Học Bân đặt miệng vào rồi, hắn dùng lực uống một miệng đầy, lại cứ ở đó không ra, có thể là không sợ Cù Vân Huyên tức giận: "Tiểu tử thối, anh làm gì vậy, làm gì vậy".

Đổng Học Bân không nghe, lập tức duỗi tay ra giữ lấy nắn, lập tức, một dòng sữa nóng liền chảy vào miệng, ực một tiếng, bị Đổng Học Bân nuốt xuống.

"Biết ngay là anh không có lòng tốt gì rồi mà" Cù Vân Huyên giận dữ, cấu anh một cái: "Đồ đáng chết".

Gian kế đã thực hiện được, Đổng Học Bân vô cùng thoả mãn, chép chép miệng, trở về chỗ cũ, rõ ràng là nằm ở bên cạnh Huyên Di, mặc kệ Huyên Di có thế nào, Đổng Học Bân cũng đánh không đánh trả, mắng không mắng trả, chỉ ngây ngô cười ha ha.

Cù Vân Huyên kéo tai hắn, tức giận không thôi.

Đổng Học Bân hồn nhiên chưa thấy, còn đắm chìm với dư vị trong miệng.

Rốt cuộc uống được rồi.

Tuy rằng không có vị ngọt lắm, nhưng uống vào trong miệng Đổng Học Bân, hắn lại cảm thấy so với cái gì đều ngọt hơn, vẫn là nóng hôi hổi, hương vị thì không cần nói rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc