QUYỀN TÀI

Chạng vạng.

Đổng Học Bân lái xe tới trung tâm cấp cứu thành phố.

Nói thật, Đổng Học Bân thật không ngờ ông chủ của nhà hàng Liễu Dương sẽ giúp đỡ Vạn Tư Triêu làm cứ chứng giả, càng không ngờ rằng chuyện này đã liên lụy đến trên đầu của mình và Tạ Tuệ Lan, Lý Thái Bá của đội hình cảnh dĩ nhiên còn dám giống như trước đây tận hết sức lực giúp Vạn Tư Triêu trốn tránh trách nhiệm, thậm chí dưới tình huống chứng cứ rõ ràng như thế, lại có thể nói Cù Vân Huyên là uống say rượu mới nhảy lầu, quả thật là không có vương pháp, hơn nữa bọn họ tựa như không ai đem Đổng Học Bân hắn và Tạ Tuệ Lan để vào mắt, trong mắt bọn họ chỉ có Vạn Tư Triêu người thân của lãnh đạo thành phố!

Đùa thật tốt!

Lăn qua lăn lại đi! Tôi muốn nhìn các người có thể lăn qua lăn lại tới khi nào!

Biết cảnh sát không có định tội Vạn Tư Triêu, trái tim của Đổng Học Bân đã bị tức giận nhồi nh1t, bất quá càng như thế này, hắn ngược lại càng bình tĩnh một ít.

Không phải là đấu sao?

Đổng Học Bân tôi từ nhỏ đến lớn sợ qua ai??

Chơi thủ đoạn với tôi? Đùa giỡn âm mưu với tôi? Quả thật là buồn cười! Các người cũng không đi huyện Duyên Đài và khu Nam Sơn hỏi thăm Đổng Học Bân tôi là ai!

Bệnh viện.

Phòng bệnh một người của Cù Vân Huyên.

Đổng Học Bân lúc đi vào, thì thấy được vẻ mặt phẫn nộ của Cù phụ và Cù mẫu.

Cù Vân Huyên tựa như còn đang ngủ, từ từ nhắm hai mắt lẳng lặng nằm ở trên giường bệnh.

"Ba, mẹ, làm sao vậy?" Đổng Học Bân đóng cửa lại.

Cù mẫu phát giận "Vừa rồi hình cảnh cục công an đến đây! Bọn họ nói là Vân Huyên báo án giả! Uống say tự mình ngã xuống! Không liên quan đến Vạn Tư Triêu!"

Cù phụ bình tĩnh mặt nói: “Tiểu Bân, rốt cục là sao?"

Đổng Học Bân nói: "Chuyện này con đã biết, bọn họ làm chứng cứ giả, tìm người giúp Vạn Tư Triêu làm chứng hắn không có mặt tại hiện trường!"

Cù mẫu hô: "Đây là cái thế đạo gì! Cái thế đạo gì! Con gái của tôi tự nhiên bị thương thành như vậy sao? Vạn Tư Triêu kia thiếu chút nữa cường gian Vân Huyên! Còn đánh Vân Huyên thành như vậy! Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì một chút trách nhiệm pháp luật hắn cũng không phải chịu? Dựa vào cái gì con gái của tôi bị khi dễ!?"

Cù phụ đè cả giận nói: "Tiểu Bân! Vụ án kết như thế? Một chút biện pháp cũng không có?"

Đổng Học Bân nghiêm mặt nói: "Bọn họ có nhân chứng có vật chứng, còn có đội trưởng đội hình cảnh giúp đỡ làm giả, rất có lãnh đạo giúp đỡ đánh yểm trợ, hiện tại vụ án tra thành như vậy, bọn họ định là khuyết điểm của Vân Huyên, không có chứng cứ mới sợ rằng sẽ kết án."

Cù mẫu mắng: "Quân khốn nạn này!"

"Quá bừa bãi! Vô pháp vô thiên!" Cù phụ bỗng nhiên vỗ bàn.

Đột nhiên, cửa phòng bệnh mở ra, Vạn Tư Triêu kẻ mà Đổng Học Bân đã từng từ trên lầu xa xa gặp qua một lần đi đến.

Đổng Học Bân con ngươi co rụt lại "Vạn Tư Triêu?"

Vạn Tư Triêu cầm một bó hoa trong tay "Cậu cũng là Đổng chủ nhiệm à? Hạnh ngộ."

Vừa nghe tên này, Cù mẫu đứng lên, chỉ vào mũi hắn nói: "Mày tới làm gì? Cút ra ngoài cho tao! Cút đi đi!"

Vạn Tư Triêu mỉm cười nói: "Tôi đến thăm Vân Huyên."

Cù phụ chỉ vào mũi hắn cả giận nói: "Mày đi ra ngoài cho tao!"

Vạn Tư Triêu cúi người đặt bó hoa xuống, nhìn về phía Cù phụ Cù mẫu "Các người cũng là cha mẹ của Vân Huyên? Ngày hôm qua xin lỗi, nói thật tôi cũng có trách nhiệm ở bên trong, không nên cho Vân Huyên uống nhiều rượu như vậy, cũng không nên đi ra ngoài mua rượu cái gì, bằng không Vân Huyên cũng sẽ không rớt xuống lầu, là tôi không chiếu cố được cô ấy."

Cù mẫu quát: "Mày nói láo! Rõ ràng là mày bức con gái của tao nhảy lầu!"

Vạn Tư Triêu nhíu mày nói: "Dì à, nói cũng không thể nói loại, là Vân Huyên hẹn tôi ăn có việc cầu tôi, tôi vì sao muốn bức cô ấy nhảy lầu? Tình huống cụ thể đội hình cảnh không phải đã điều tra xong rồi sao? Lúc đó Vân Huyên uống rượu, phỏng chừng cũng không biết mình đang làm gì.”

Cù mẫu mắng to nói: "Thằng chó chết! Các người đều là cùng một giuộc!"

Vạn Tư Triêu vô tội buông tay, nở nụ cười một chút "Dì muốn nói như vậy tôi cũng không có biện pháp, tôi đến thăm Vân Huyên, cũng là tương đối đồng tình tao ngộ của cô ấy, nếu không chào đón tôi, được, tôi trở về, được rồi, tiền thuốc men của Vân Huyên tôi đã tính, để cho cô ấy từ từ dưỡng bệnh ba, sau này cũng đừng uống rượu làm chuyện điên rồ."

Cù mẫu giận đến nổi tay run lên, chân nhoáng lên, thiếu chút nữa tức giận đến nổi ngất xỉu.

Đổng Học Bân ở bên cạnh, cuống quít đi tới đỡ lấy bà ấy.

Cù phụ phát bạo nói: "Mày cút cho tao!"

Vạn Tư Triêu cười cười, lúc gần đi còn nhìn lên người Cù Vân Huyên, lúc này mới đi ra phòng bệnh.

Cù mẫu tức giận thở hổn hển mắng "Thằng khốn nạn! Lũ khốn nạn!"

Vân Huyên mở mắt.

Cù phụ sửng sốt "Con tỉnh lại khi nào? Đều nghe thấy được?"

Cù Vân Huyên hít vào "Nghe thấy được!"Cù mẫu lớn tiếng nói: "Hắn còn có mặt mũi tới! Cái này rõ ràng là khiêu khích! Thằng khốn nạn!" Nói xong, Cù mẫu ôm lấy cánh tay của Đổng Học Bân "Mày không phải nói chuyện này giao cho mày sao? Mày phải cho Vân Huyên một công đạo! Đổng Học Bân! Chuyện mày không cùng Vân Huyên kết hôn chuyện tao còn chưa có tìm mày tính sổ! Hiện tại Vân Huyên thiếu chút nữa bị người giết chết! Mày rốt cuộc quản hay mặc kệ? Mày rốt cuộc quan tâm hay không quan tâm đến Vân Huyên?"

Cù Vân Huyên lập tức nói: "Mẹ, không liên quan đến Tiểu Bân!"

"Con còn che chở hắn! Con che chở hắn!" Cù mẫu nóng nảy "Mẹ mặc kệ! Đổng Học Bân! Con nói một câu đi! Vạn Tư Triêu con có thể làm hắn hay không!?"

Đổng Học Bân trịnh trọng gật đầu "Mẹ yên tâm đi."

Cù mẫu thống khoái nói: "Được! Chỉ cần đem hắn vào ngục giam! Chỉ cần khiến cho hắn sống không bằng chết! Chuyện con cùng Tạ Tuệ Lan kết hôn mẹ từ nay về sau đều mặc kệ! Vân Huyên sau này làm vợ bé cho con! Nếu như không làm được! Sau này con đều đừng nghĩ gặp lại con gái của mẹ! Càng đừng nghĩ gặp lại Thiên Thiên!"

Cù phụ trừng mắt nói: "Bà nói cái gì vậy!"

Cù mẫu chỉ vào cửa nói: "Tôi chính là muốn thằng nhóc kia chết không có đất chôn! Con gái của tôi đời này tôi chưa từng đánh qua nó một cái! Nó dựa vào cái gì? Nó dựa vào cái gì?"

Cù Vân Huyên nói: "Mẹ, mẹ bình tĩnh lại đi!"

"Mẹ bình tĩnh không được!" Cù mẫu nói nói mà nước mắt cũng rơi xuống "Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng!"

Quả thật là khinh người quá đáng, Đổng Học Bân phỏng chừng Vạn Tư Triêu mấy năm nay ít nhất cưỡng gian không dưới bốn năm người, nhưng hiện tại vẫn nhở nhơn ngoài vòng pháp luật như cũ, cái này không phải vấn đề quá phận hay không quá phận nữa!

Người như thế nếu như không trừ, vậy còn có vương pháp cái gì? Còn có thể có bao nhiêu thiếu phụ gặp phải độc thủ?

Đổng Học Bân cầm tay của Cù mẫu "Mẹ, con nói chuyện này giao cho con, con khẳng định sẽ cho mẹ một công đạo." Sau đó, Đổng Học Bân vỗ vỗ tay của Cù Vân Huyên "Huyên di, cứ dưỡng bệnh, chuyện còn lại anh đi làm, đội hình cảnh không phải không tra được chứng cứ sao? Không có việc gì, bọn họ muốn chơi, anh chơi một chút với bọn họ, ngày mai anh sẽ để cho bọn họ biết Đổng Học Bân anh là ai! Tất cả bọn họ! Ai cũng chạy không được!"

Bình luận

Truyện đang đọc