QUYỀN TÀI

Buổi sáng mười giờ rưỡi.

Bệnh viện tổng hợp giải phóng quân, lầu tây.

Trước đó, người phụ trách mà dì Liễu liên hệ đã mang theo bọn họ lên lầu, Đổng Học Bân ở phía sau đẩy xe đẩy của Chiêm Nhu Nhu, vừa đi vừa trò chuyện với cô ấy.

"Đừng khóc Nhu Nhu, cứ yên tâm"

" Đổng chủ nhiệm, tôi, tôi thật sự có thể bước đi sao?"

"Liễu viện trưởng đã nói không có vấn đề lớn!"

"... Ừm, cảm ơn ngài"

"Không cần khách khí, nhiệm vụ hiện tại của cô cũng là điều chỉnh tốt tâm tính, chuẩn bị giải phẫu."

Phía sau, Chiêm Quế Bình và Chiêm phu nhân cũng theo sát, trong ánh mắt có chút lo lắng đối với con gái, cũng có chút kỳ dị đối với Đổng Học Bân.

Chiêm phu nhân nói nhỏ: " Tiểu Đổng của ủy ban kỷ luật các người, rốt cuộc là người nào?"

Chiêm Quế Bình cổ quái lắc đầu, "Tôi cũng không rõ ràng lắm, tôi vẫn là lần đầu tiên thấy hắn."

Chiêm phu nhân nói: "Có thể nhận thức Liễu phó viện trưởng, còn khách khí với hắn như vậy, khẳng định sẽ không là người thường."

"Không nhất định." Chiêm Quế Bình thấp giọng nói: "Có thể là trong nhà có trưởng bối nhận thức cùng Liễu phó viện trưởng, trước đây tại thành phố Phần Châu, cũng không nghe nói Tiểu Đổng có bối cảnh, chỉ biết là Tiểu Đổng rất có bản lĩnh, chuyện gì dựa vào chính mình đều có thể giải quyết, chưa thấy qua hắn dùng quan hệ gì, cũng chưa thấy qua người lãnh đạo thành phố nào đi lại cùng hắn được đặc biệt gần, ừm, dù sao Tiểu Đổng là người kinh thành, trong nhà có quan hệ kinh thành cũng không kỳ quái."

Chiêm phu nhân thở dài nói: "Tôi vừa rồi thật ra cũng không phải nhằm vào Tiểu Đổng, cũng là vừa nghĩ đến chân của Nhu Nhu, tôi có chút, ông nói hiện tại..."

Chiêm Quế Bình oán giận nói: "Ai kêu bà ngu ngốc như vậy!"

"Tôi không phải không khống chế được sao? Quên đi, một hồi tôi nói lời xin lỗi cùng Tiểu Đổng."

"Chuyện của Nhu Nhu lúc đầu cũng không là trách nhiệm của Tiểu Đổng, Nhu Nhu nếu lựa chọn cái nghề y tá này, thời khắc mấu chốt con bé không phụ trách dời bệnh nhân đi thì ai phụ trách? Đây là chức trách của con bé, cái cơn tức của kia, vốn đã không đúng chổ, Tiểu Đổng trong thời gian đó có thể liều mình cứu Nhu Nhu, chúng ta không cảm ơn ân cứu mạng của người ta còn oán giận? Vậy nhà chúng ta tính là cái gì hả? Bà làm cho người ta nghĩ như thế nào?"

Chiêm phu nhân cũng hối hận liễu, "Tôi biết sai rồi, như thế này để tôi nói với hắn."

Lúc này, một người người trung niên mặc áo dài trắng đi tới trước mặt.

Người phụ trách dẫn đường kia vội nói: "Từ giáo sư, bệnh nhân tôi mang đến rồi."

Thì ra đây là Từ giáo sư, ông hình như vừa làm xong giải phẫu đi ra, trên ót thoáng có chút mồ hôi, sau khi đi tới Từ giáo sư liền nói: "Trước đem cuộn phim cho tôi xem."

Chiêm phu nhân đưa qua, "Phiền phức ngài. "

Chiêm Quế Bình và Chiêm Nhu Nhu cũng khẩn trương nhìn, rất sợ nghe được cái cách nói bất lực gì.

Bất quá Từ giáo sư sau khi nhìn vài lần, kết luận cho ra cũng giống Liễu phó viện trưởng, "Tình huống không phải tốt, nhưng có hy vọng rất lớn, mau chóng chuẩn bị giải phẫu đi."

Đổng Học Bân hỏi, "Đại khái có thể có mấy phần nắm chắc?"

Từ giáo sư nhìn hắn, "Hơn sáu phần, bất quá còn phải kiểm tra một lần."

Cả nhà Chiêm Quế Bình vui mừng quá đỗi, bác sĩ nói vốn là chính xác, nếu như nói có sáu phần hy vọng, đó chính là cơ bản không có vấn đề.

Từ giáo sư biết người nhà này là Liễu phó viện trưởng đề cử tới, nhưng thấy cũng biết đối phương có thể không phải cán bộ cao cấp, tám phần là quan hệ tư nhân của Liễu phó viện trưởng, cho nên Từ giáo sư cũng không có quá mức lưu ý, tiện tay viết mấy cái cần chuẩn bị, đưa cho người phụ trách dẫn đường, khiến cho hắn mang Chiêm Nhu Nhu đi làm kiểm tra, "Cái cần kiểm tra đều ở đây, bất quá giải phẫu có thể muốn ngày kia, ngày mai đã đầy."

Đổng Học Bân vừa nghe liền nói: "Từ giáo sư, có thể làm nhanh một chút hay không?"

Liễu Tuyết Mai trong điện thoại nói ngày mai giải phẫu, Chiêm Nhu Nhu bị thương đã lâu rồi, đương nhiên là càng nhanh giải phẫu hy vọng càng lớn.

Chiêm Quế Bình và Chiêm phu nhân cũng đi qua xem.

Từ giáo sư lắc đầu nói: "Ngày hôm nay ngày mai đều an bài đầy, trước khi tôi tới đã xem qua lịch giải phẫu, sớm nhất cũng phải bảy giờ tối ngày kia."

Đổng Học Bân nói: "Nhưng..."

Chiêm Quế Bình tuy rằng cũng muốn Nhu Nhu mau chóng giải phẫu, nhưng hiện tại có thể như vậy đã không tồi rồi, ông không dám yêu cầu nhiều, "Ngày kia thì ngày kia đi, phiền phức."

Đổng Học Bân đã có chút mất hứng, nói ngày mai sao lại ngày kia? Cái này không phải đạp mặt mũi tôi sao? Liễu Tuyết Mai phỏng chừng là không rõ ràng an bài phẫu thuật của Từ giáo sư, nhưng hiện tại Đổng Học Bân nếu như gọi điện thoại cho cô ấy nữa, khó tránh khỏi có vẻ quá quấy rối, lúc đầu cũng đã đủ phiền phức người ta, cái điện thoại này Đổng Học Bân thật sự không gọi được.

Đột nhiên, phía trước đi tới một ông già chống gậy.

Từ giáo sư và Chiêm Quế Bình bọn họ vừa nhìn, nhanh chóng lui ra bên cạnh nhường đường.

Nơi này là lầu tây, người đến xem bệnh phần lớn là đại nhân vật giậm chân đều có thể khiến cho địa chấn, ví dụ như người trước mắt này Chiêm Quế Bình và Chiêm phu nhân đều biết, năm trước ông già này bình thường xuất hiện trên truyền thông, quan to đã nghỉ hưu của quân bộ, trước khi về hưu từng nhậm chức tại quân ủy, quân hàm thượng tướng. Đất nước này có mấy người thượng tướng? Vị trí của Ngô lão gia tử có thể nghĩ.

Từ giáo sư mỉm cười nói: "Ngô lão, chân ngài cảm giác thế nào?"

Ngô lão gia tử sang sảng nói: "Nhờ tên nhóc cậu mở vài đao, cảm giác cũng không tệ lắm, ha ha."

Từ giáo sư còn muốn hỏi bệnh tình của ông, Ngô lão gia tử bỗng nhiên nhìn về phía Đổng Học Bân, nhất thời nở nụ cười, chỉ chỉ hắn nói: "Tiểu Đổng?"

Từ giáo sư sửng sốt.

Chiêm Quế Bình chiêm phu nhân và Chiêm Nhu Nhu cũng là nhất thời ngơ ngác, Tiểu Đổng nhận thức Ngô lão?

Trong hôn lễ của Tuệ Lan, Đổng Học Bân đã gặp qua ông già này, ông ta cũng là quan to cùng Tạ lão, lúc đó nói chuyện thật vui với Tạ lão gia tử. Tạ Tuệ Lan đã từng nói qua với Đổng Học Bân, chính kiến của Ngô lão gia tử và Tạ lão có khác biệt, cho nên quan hệ cũng không phải đặc biệt gần, thế nhưng tới cấp bậc như Tạ lão, rất nhiều chuyện sẽ không phải thứ Đổng Học Bân có thể lý giải, ít nhất hiện tại nhìn biểu tình của Ngô lão, nhìn không ra cái gì cả.

Đổng Học Bân nhanh chóng đi tới dìu ông ta, "Ngô gia gia, sao ngài nằm viện?"

Ngô lão gia tử cười nói: "Già rồi, đi đứng không được."

Đổng Học Bân khách khí nói: "Sớm biết vậy con và Tuệ Lan tới đây thăm ngài rồi."

"Tên nhóc cậu sao tới chỗ này? Tuổi còn trẻ, nhìn cậu cũng không giống như có bệnh?" Ngô lão nói.

Đổng Học Bân nói: "Con cùng Tuệ Lan tới, cô ấy mang thai, kiểm tra."

Ngô lão gia tử cười ha ha, "Việc vui, hảo tiểu tử, hành động rất nhanh."

Ngô lão rất mau trở về phòng bệnh, Đổng Học Bân cũng không dám bởi vì Ngô lão và Tạ lão quan hệ bình thường mà không coi trọng, làm vãn bối, hắn lập tức đỡ Ngô lão trở về.

Chờ Đổng Học Bân sau khi trở về, Chiêm Quế Bình ba người muốn hỏi một câu.

Kết quả lại có một bộ quan to của tài chính gặp thoáng qua bọn họ, người này thì chưa có về hưu, mà là phó bộ trưởng còn đang tại nhiệm.

Người này Chiêm Quế Bình bọn họ cũng nhận thức, thường nhìn thấy trên TV.

Ông phó bộ trưởng dừng chân, nhìn về phía Đổng Học Bân nói: "Ơ, cái này không phải Tiểu Đổng sao?"

Đổng Học Bân lập tức vươn hai tay ra, "Ài, chú Trương, ngài đây là?" Người này trong hôn lễ Đổng Học Bân cũng gặp qua, là chú của Tuệ Lan Tạ Quốc Lương tự mình giới thiệu cho bọn họ, chú của Tuệ Lan cũng là bộ trưởng đệ nhất của bộ tài chính, chức vụ cao hơn một ít so với Trương bộ trưởng.

Trương phó bộ cười dài nói: "Bệnh tiểu đường, đến đây điều dưỡng vài ngày, con làm sao vậy? Cái này cũng là muốn nằm viện?"

Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: "Không phải con, là Tuệ Lan, mang thai đến đây kiểm tra, đang ở trong phòng khám làm siêu âm, không ở bên cạnh."

"Tuệ Lan mang thai?" Trương phó bộ trưởng trên mặt thật cao hứng, "Chuyện tốt, ha ha, miệng của chú con còn rất kín, ngay cả chú cũng chưa từng nghe nói."

"Vừa mang thai, còn chưa kịp nói với người nhà."

"Được rồi, chờ đầy tháng mời rượu để chú đi nhìn đứa nhỏ!"

Bên kia, một người phụ nữ trung niên đi tới, "Trương bộ trưởng, tản bộ à?"

Trương phó bộ trưởng vừa nhìn, cười ha ha nói: "Nằm một ngày liễu, đi bộ một vòng, Trần bí thư, thân thể bà được không?"

Người phụ nữ kia cười cười, " Cũng tốt, ơ? Tiểu Đổng cũng có mặt à?"

Đổng Học Bân vội hỏi: "Dì Trần."

Không cần hỏi, người phụ nữ trung niên này cũng là một vị quan to cấp bộ, Đổng Học Bân nhớ không rõ bà ta là ở bộ nào, dù sao khẳng định là các bộ và uỷ ban trung ương.

Trương phó bộ trưởng nói: "Tiểu Đổng nói là, Tuệ Lan mang thai."

Trần bí thư sửng sốt, "Con trai hay con gái?"

Mở đầu thì hỏi con trai con gái, hiển nhiên, đứa nhỏ trong bụng Tạ Tuệ Lan đã bị quan tâm rất lớn.

Đổng Học Bân nói: "Mới một tháng, còn chưa nhìn ra, bất quá Tuệ Lan nói là con trai."

Trần bí thư hí mắt cười nói: "Tốt, nếu thật sự là bé trai, chú qua một thời gian nữa nên nhanh chóng tới cửa cầu hôn, Tiểu Đổng, cháu gái của tôi cũng mới một tuổi rưỡi, chúng ta định một hôn lễ búp bê?"

Đổng Học Bân kinh ngạc, lúng túng nói: "Cái này..."

Trương phó bộ trưởng cũng bị Trần bí thư trực tiếp làm vui vẻ, "Bà Trần à, bà thật là được, hiện tại đều là cái niên đại gì rồi?"

Trần bí thư không cho là đúng nói: "Vậy sợ cái gì? Đến lúc đó tôi cùng Hàn phu nhân nói một tiếng, cháu gái của tôi đừng thấy là nhỏ, đẹp lắm đấy."

Đổng Học Bân bất đắc dĩ, đứa nhỏ vừa được một tháng, cầu hôn đều tới, còn là nhà gái chủ động đến cầu hôn, Đổng Học Bân luôn luôn có chút cảm giác không nói gì, cái này đại khái cũng là không giống gia đình, bất quá, Đổng Học Bân căn bản cũng không muốn đứa nhỏ cho mình đi kết một cuộc hôn nhân chính trị, đường của đứa nhỏ, còn phải để nó tự đi, Đổng Học Bân không can thiệp quá nhiều, cho nên không biết trả lời Trần bí thư thế nào.

Cũng may Trần bí thư cũng là thuận miệng vui đùa, không bao lâu hai người đã đi.

Lúc Đổng Học Bân nói chuyện với bọn họ, Chiêm Quế Bình và Từ giáo sư bọn họ đều không chen vào, cấp bậc bọn họ thấp kém, cũng chen không lọt.

Thấy Đổng Học Bân nói xong, Chiêm phu nhân không khỏi kinh ngạc nói: "Tiểu Đổng, cậu..."

Chiêm Quế Bình lôi vợ một phen, không cho vợ hỏi, loại sự tình này là không có khả năng mở miệng hỏi, ông cũng chỉ có thể đem tâm tình ngạc nhiên đè ở trong lòng.

Chiêm Nhu Nhu không nhận ra những người đó, hiếu kỳ nói: "Đổng chủ nhiệm, người ngài nhận thức cũng thật nhiều, tới bệnh viện còn có nhiều người quen như vậy?"

Chiêm phu nhân có chút đổ mồ hôi, đâu chỉ là người quen đơn giản như vậy?

Chỉ là một người trong mấy người vừa rồi, đều là lãnh đạo cấp bộ thực quyền trong đất nước này rồi!

Cái Tiểu Đổng này rốt cuộc có lai lịch gì??

Bối cảnh khủng bố như thế! Tiểu Đổng chưa từng dùng qua ở thành phố Phần Châu? Có thể giấu sâu như vậy??

Bình luận

Truyện đang đọc