QUYỀN TÀI

Dưới lầu.

Chưa tới mười một giờ.

Đổng Học Bân và La Hải Đình từ trong ký túc xá của phòng thư tín đi ra, Lan Học Văn đi ra làm việc, cũng theo bọn họ cùng nhau ra bên ngoài.

"Đổng sở trưởng, tôi đi."

"Được, chúng tôi cũng trở về."

"Được, có việc thì gọi điện thoại cho tôi."

"Ha ha, không thể thiếu phiền phức anh, anh cũng bận đi."

Lan Học Văn đi đến một ký túc xá khác, Đổng Học Bân và La Hải Đình cũng trở về.

La Hải Đình một thân váy dài màu đỏ trong đại viện cũng rất chú ý, dù sao nơi này là ủy ban kỷ luật trung ương, rất nhiều người bình thường đều trang phục rất nghiêm túc, thậm chí chính trang âu phục cũng không ít, ngay cả nữ đồng chí đều ăn mặc tương đối chính thức, mặc dù là hưu nhàn hoặc là váy, màu sắc cũng đều thường thường là cái loại vô cùng tối, chỉ có chị La ngoại lệ, quần áo và kẹp tóc đều quá diễm lệ, huống hồ là một phụ nữ rất đẹp, hơn nữa cô ấy lại đi cùng một chỗ với Đổng Học Bân gần đây vừa gặp phải tai vạ, rất nhiều người càng không nhịn được nhìn nhiều vài lần.

Quay người lại, hai người đi vào bên trong.

La Hải Đình cười ha ha nói: "Cũng là cậu có mặt mũi, chị cũng không biết làm sao bây giờ, cũng đặc biệt phiền phức, cậu nói một câu đã giải quyết cho chị, cảm ơn Học Bân, ài, vài năm nay luôn nhờ cậu giúp đỡ chị, khiến cho chị đều thấy rất ngại." Chuyện này, La Hải Đình cũng không ngờ rằng sẽ giải quyết đơn giản như vậy, thậm chí Đổng Học Bân ngay cả nói cũng chưa từng nói nhiều, mang theo cô ấy đứng ở chỗ đó, lãnh đạo chủ yếu họ Tôn của phòng thư tín đã cho Đổng Học Bân mặt mũi, La Hải Đình trước đó còn cảm thấy Học Bân vừa tới tiền nhiệm, quan hệ hẳn là không rộng như vậy. Ai ngờ vừa vặn ngược lại, giải quyết cái này, tảng đá trong lòng của chị La cũng rơi xuống.

Thật ra Đổng Học Bân cũng không ngờ dễ dàng như vậy, đối với Tôn phó chủ nhiệm của phòng thư tín trong lúc nhất thời cũng có ấn tượng không tồi, người kính hắn một thước thì kính hắn người một trượng.

Mặt mũi đều là cho lẫn nhau.

Đổng Học Bân cười nói: "Hai ta còn cần khách khí? Đồng sự bao nhiêu năm mà."

La Hải Đình thở dài, nói: "Luôn là cậu giúp chị, chị chưa từng giúp cậu cái gì."

"Được rồi, chị cũng đừng giả khách khí với tôi." Đổng Học Bân nói: "Lúc ở cục chiêu thương và ủy ban kỷ luật thành phố, chị cũng giúp đỡ tôi không ít."

La Hải Đình nói: "Đó đều là việc nhỏ."

Đổng Học Bân cười nói: "Nhưng tôi không cảm thấy là việc nhỏ."

"Được, vậy chị không cảm ơn. Buổi trưa mời ăn." La Hải Đình nhìn về phía hắn."Cũng không biết cậu có rãnh hay không, có thể hay không."

Đổng Học Bân nhìn nhìn cô ấy, "Chị La mời, không rảnh cũng phải rảnh."

La Hải Đình cười rất đẹp. Vuốt dưới tóc dài."Vậy xác định rồi. Ừm, còn có chút thời gian mới tới buổi trưa, nếu không cậu bận công tác trước? Chị đi ra ngoài tùy tiện dạo vài vòng. Chờ cậu mười hai giờ nghỉ trưa thì chị tới?"

Đổng Học Bân lắc lắc tay, "Chị từ xa tới, sao có thể cho chị ở bên ngoài chờ tôi, thời gian còn sớm thì đi phòng làm việc của tôi ngồi chơi."

La Hải Đình mỉm cười, "Sợ cậu bận, chị thật ra không có việc gì, mai mốt mới họp."

"Tôi bên này cũng rãnh." Đổng Học Bân bắt chuyện cô ấy tiếp tục đi, "Tôi hiện tại đều là mỗi ngày từ sáng ngồi tới tối, còn buồn không có công tác làm, bên này không như ủy ban kỷ luật thành phố chúng ta lúc trước, chuyện tình không nhiều lắm, có việc phần lớn cũng là một ít chỉ đạo công tác và công tác thị sát đối với phía dưới, tôi cũng tới một tháng rồi, còn chưa có gặp phải vụ án nào, tất cả đều là chút việc nhỏ thượng vàng hạ cám, khiến cho tôi cả người đều không được."

La Hải Đình nói: "Các người nếu như có vụ án, đó chính là quan viên cấp bộ, động tĩnh cũng lớn, phỏng chừng cũng sẽ không có loại sự tình này nhiều, ài, chị thật ra còn hâm mộ cậu, chị bên kia mỗi ngày một đống chuyện tình, phòng giám sát số một chúng ta có đôi khi vừa phải tra án, vừa phải tiếp cử báo, vừa phải chỉ đạo công tác, bận miễn bàn."

Đổng Học Bân hỏi: "Bạn cũ của chúng ta, cũng khỏe chứ?"

La Hải Đình nói: "Cậu và Tạ thị trưởng... Sai, hẳn gọi là Tạ bí thư, các người vừa đi, chúng tôi bên này áp lực cũng rất lớn, cũng may Chung thị trưởng còn rất chiếu cố chúng tôi."

...

Sở hai.

Phòng làm việc.

Hai người đi vào, đóng cửa lại.

Đổng Học Bân ngồi xuống phía sau bàn làm việc, chợt nghe điện thoại của chị La vang lên.

La Hải Đình ngồi xuống vừa nhìn dãy số, nói với Đổng Học Bân: " Của Chung thị trưởng."

Chuyện này, không chỉ ủy ban kỷ luật thành phố Phần Châu rất quan tâm, thành phố cũng vô cùng quan tâm, dù sao cũng là bị đưa đến ủy ban kỷ luật trung ương, trên mặt ai rất khó coi.

"A lô, Chung thị trưởng."

"Lão La, sao rồi?"

"Đều giải quyết."

"À? Nhanh như vậy?"

"Ừm, phòng thư tín bên kia đã đem thư kêu oan rút đi."

"Làm tốt lắm, ha ha, thấy Đổng sở trưởng không?"

"Nhìn thấy, cũng là Đổng sở trưởng mang tôi đi qua."

"Được, cảm ơn hắn giúp tôi, có thời gian tôi đi kinh thành sẽ mời hắn ăn."

Cúp điện thoại, La Hải Đình đem lời Chung thị trưởng chuyển đạt cho Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân gật đầu, "Bất quá muốn mời cũng là tôi mời Chung thị trưởng, ha ha, được rồi chị La, chị lần này tự mình tới?"

La Hải Đình ừm một cái, "Chỉ một mình chị."

Đổng Học Bân nói: "Lúc nào trở lại?"

"Mai mốt họp, cuối tuần này hoặc là cuối tuần sau." La Hải Đình đáp.

"Vậy còn sớm lắm, được, ngày mai cũng là cuối tuần, tôi ở nhà cũng là không làm gì, đến lúc đó rảnh rỗi chúng ta liên hệ đi." Đổng Học Bân nói.

La Hải Đình nói được, "Chị nghe cậu an bài, ha ha."

Đổng Học Bân cầm lấy con chuột máy tính, "Nhìn xem buổi trưa ăn cái gì đi, chị muốn đi chỗ nào ăn?" Nói xong thì mở trang web lên, tìm kiếm tiệm cơm gần đây.

La Hải Đình vuốt vuốt váy dài màu đỏ, nói: "Đều được, chị đều nghe lời cậu."

"Đừng đều được, tôi cũng không biết ăn cái gì, tiệm cơm xung quanh tôi cũng chưa ăn qua, chổ xa thì có, nhưng sợ buổi chiều về không kịp." Đổng Học Bân tiếp tục tìm.

"Vậy để tôi nhìn?"

"Được, chị xem đi."

La Hải Đình đi lên, đứng ở phía sau của Đổng Học Bân.

"Đại khái có bảy tám tiệm ăn." Đổng Học Bân chỉ chỉ cho cô ấy, "Chị xem chổ nào được?"

Sau đó một khắc, Đổng Học Bân cảm giác trên cái ót hổn hển một chút, bị hai luồng thịt mềm mại nóng ấm đè xuống, khuôn mặt kinh ngạc.

Mềm mại!

Như gần như xa!

La Hải Đình đỡ cái lưng ghế cúi đầu, bộ ngực đã đặt trên tóc Đổng Học Bân, thân thể càng ngày càng thấp, thậm chí ngực đều đem cái cổ của Đổng Học Bân bao lấy, "Ở đây hình như không tồi, chân dê nướng? Trước đây ăn một lần rất ngon, vẫn còn nhớ nó."

Đổng Học Bân có chút nóng mặt, "Khụ khụ, vậy chân dê nướng?"

"Được." La Hải Đình cười đem ánh mắt từ trên màn hình máy tính dời đi, thân thể cũng đứng thẳng lên, một lần nữa đi trở về ngồi xuống ghế, rất tự nhiên.

Đổng Học Bân trong lòng cười khổ, cái chị La này, lần nào đến cũng đều cái chiêu này, bó tay, bất quá Đổng Học Bân mỗi lần vẫn dính chiêu này!

Bình luận

Truyện đang đọc