QUYỀN TÀI

Buổi trưa.

Cù gia.

Đồ ăn đã được Cù mẫu bưng lên bày ra trên bàn.

"Nào, tới giờ ăn cơm rồi".

"Mẹ, hôm nay làm nhiều đồ ăn như vậy".

"Đây là chúc mừng Tiểu Bân được thăng quan, đương nhiên là làm nhiều một chút".

"Tiểu Bân buổi tối không đi sao?"

"Ba, con không đi".

"Vậy hai người đàn ông chúng ta uống hai chén vậy".

Cù Vân Huyên cùng bố mẹ rất nhanh ngồi xuống, lấy đũa, rót rượu, Đổng Học bân đặt tiểu bảo bảo ở trên sô pha, rất nhanh đi vào WC rửa tay, sau đó trở lại một tay ôm tiểu Thiên Thiên lần nữa ở trong lòng, tươi cười đầy mặt hướng phía bàn ăn ngồi xuống, đưa một tay ra vững vàng ôm lấy đứa nhỏ, dùng một tay khác cầm đũa lên, ăn thức ăn: "Mẹ, tay nghề của mẹ thật siêu quá, hài, thức ăn thật thơm".

Cù mẫu mặt mày hớn hở nói: "Xem con rể tôi kìa, thật biết ăn nói nha".

Đổng Học Bân lập tức bưng một chén rượu: "Ba, mẹ, con kính hai người một ly, mấy ngày nay khiến hai người lo lắng sợ hãi, đều là con sai, về sau khẳng định sẽ không có như vậy nữa".

Cù mẫu vui vẻ nói: "Được, mẹ hôm nay rất vui, uống với con một chén".

Cù phụ cũng nâng một chén lên.

Leng keng, Đổng Học Bân và Cù phụ mẫu chạm cốc, uống cạn.

Sau đó, Đổng Học Bân tự mình rót rượu, nâng chén lên trịnh trọng nhìn sang Cù Vân Huyên đang ăn cơm nói: "Vân Huyên, anh cũng kính em một ly, mấy ngày này đã khổ cho em rồi".

Cù Vân Huyên buồn cười nói: "Giả vờ".

"Mau, hai chúng ta uống một chén, em uống nược trái cây là được rồi".

"Được rồi, được rồi, cụng ly".

Uống một vòng xong không khí thật tuyệt.

Cù mẫu gắp ít thức ăn cho Đổng Học Bân nói: "Con trước đặt đứa nhỏ xuống đã, như vậy mới có sức ăn cơm chứ Còn chưa ôm đủ nó sao".

"Mẹ, không sao" Đổng Học Bân tiếc nuối, cười cười hôn lên mặt tiểu bảo bảo một cái nói: "Cứ để con ôm một lát, nhìn tiểu tử này con liền vui rồi".

Cù Vân Huyên dịu dàng trong ánh mắt cũng nhìn xuống cục cưng trên người, nhẹ nhàng nhéo nhéo tay con gái nhỏ.

Tiểu thiên thiên cười khanh khách không ngừng, giương nanh múa vuốt bắt lấy mẹ.

Cù Vân Huyên bị chọc cho cười duỗi tay ra nhéo đầu mũi con gái một cái nói: "Tiểu bướng bỉnh".

Tiểu Thiên Thiên kháng nghị lúc này bắt đầu kêu ya ya, ở trong lòng của Đổng Học Bân liên tiếp ngọ nguậy.

"Em nhìn xem, con gái tức giận rồi kìa?" Đổng Học Bân mất hứng nói: "Em đừng cứ mãi động tay động chân với con gái, con còn chưa có lớn đâu, em lại làm cho sống mũi của Thiên Thiên bị lệch đi, đến lúc lớn không gả chồng được".

Đổng Học Bân vô cùng yêu thương ôm lấy con gái nói: "Ngoan ngoan, không tức giận với mẹ nha, chúng ta không thèm để ý đến mẹ, nào, ba ba lát nữa sẽ mang cục cưng của ta ra ngoài chơi nhé".

Cù Vân Huyên tức giận nói: "Xem cái hình đáng ngốc của anh kìa".

Đổng Học Bân không để ý, vẫn như trước lấy tay đùa với con gái, ngay cả cơm đều quên ăn.

Thấy thế, Cù phụ đều bất đắc dĩ nói: "Bố nói với các con này, hai người các con như vậy nuôi đứa nhỏ là không được, thật quá nuông chiều nó, bằng không về sau khẳng định sẽ trở thành một đứa trẻ hư".

Đang nói tới đây, toàn bộ căn phòng lung lay một chút.

Một chiếc đũa trên bàn ăn cơm rất nhanh lăn xuống đất, đĩa bát trên bàn phát ra tiếng leng keng, hung hăng run lên.

Là động đất.

Cù Vân Huyên sắc mặt cả kinh đứng lên cùng với Cù phụ mẫu.

Đổng Học Bân theo bản năng một tay ôm lấy tiểu bảo bảo để bảo vệ ở trong người, cảnh giác nhìn về bốn phía, toàn thân đều căng lên, tuỳ cơ chuẩn bị tốt.

Nhưng động đất chỉ lưu lại có hai giây rồi thôi

Căn phòng lại trở lại yên tĩnh, biên độ sóng cũng không quá lớn, không có gì đại sự, hiển nhiên là dư chấn của động đất ở Phần Châu.

Cù phụ mẫu liếc nhau, quay trở lại ngồi, lau lau mồ hôi lạnh trên trán: "Làm tôi sợ nhảy dựng lên, thực nguy hiếm".

Cù Vân Huyên lo lắng nói: "Mấy ngày nay dư chấn không ít lần? Đêm hôm qua em còn cảm thấy động đất nữa, cũng không biết có phải là nằm mơ hay không nữa".

"Ban đêm tôi cũng thấy như vậy, đèn lớn nhà chúng ta hình như lắc lư vậy" Cù mẫu cũng lo lắng sốt ruột nói: "Đều đã qua nhiều ngày như vậy sao còn có dư chấn? Lúc nào là hết? Vân Huyên, bằng không hai ngày này chúng ta về phía Nam đi, mẹ có mấy đồng nghiệp ở bên đó, đi qua đó coi như đi du lịch, bằng không vạn nhất ngày nào đó có cái gì không tốt, lúc nào đó tiểu Thiên Thiên đang ngủ hoặc ngồi làm nó rơi xuống đất, va phải chỗ nào thì biết làm sao? Bóng đèn lớn bị động đất làm rơi xuống người tiểu Thiên Thiên cũng không được, đúng hay không? Ông nó, ông thấy thế nào?"

Cù phụ gật gật đầu nói: "Cũng được, tránh đi trận này xong rồi nói sau".

Thật ra Cù gia sau khi phát sinh ra động đất liền dự định đi thành phố phía Nam tránh một chút, nhưng lần này Cù Vân Huyên vừa sinh đứa nhỏ xong còn ở bệnh viện trong vòng ba ngày không được ra ngoài, không có tiện đi lại, thứ hai sau đó lại xảy ra việc Đổng Học Bân gặp nạn, lần này đành trì hoãn, cả nhà mới chưa đi.

Đổng Học Bân không nỡ nói: "Đi phía nam?"

Cù Vân Huyên mặt mày nhăn nhó nói: "Tiểu Bân vừa trở về, tạm thời không đi được không?"

Cù mẫu nói: "Tiểu Bân ở vài ngày lại phải đi học lớp tiến tu Trường Trung ương Đảng, thời gian có thể ở cùng con và đứa nhỏ cũng không nhiều lắm, còn nữa, cũng không phải về sau đều không gặp được? Thời gian còn dài, đây không phải đều là vì đứa nhỏ sao? Nếu vài người nhà chúng ta, con cho là mẹ cùng ba con muốn chạy lung tung trên khắp thế giới sao?"

Từ sau khi có đứa nhỏ, trọng tâm của gia đình cũng dần dần chuyển lên người đứa nhỏ.

Đổng Học Bân nghĩ một lát cũng thấy đúng, thuận tiện nói: "Đi, đi tránh một chút cũng tốt, nếu không trong lòng anh cũng không yên ổn, dư chấn bên này còn không biết đến khi nào thì hết đâu".

Cù Vân Huyên hỏi: "Khi nào thì đi?"

Cù mẫu nói: "Mấy ngày trước đã nói đi rồi, đồ đạc cũng dọn được không ít, ngày kia đi, ba người các con lại lo lắng đi, ngày kia đi".

Đổng Học Bân nói: "Con tìm cho mẹ xe".

Cù mẫu cười nói: "Không cần, để ba con lái xe mang chúng ta đi là được, ông ấy gần đây đã thi bằng lái xe rồi, lái xe rất vững chắc".

Sau khi ăn xong, Đổng Học Bân biết Huyên Di và đứa nhỏ phải đi, vì thế càng quý trọng giờ phút này.

Đang lúc chờ Đổng Học Bân và Cù Huyên Di đi vào phòng ngủ, Cù mẫu bỗng nhiên gọi anh lại, lặng lẽ kéo Đổng Học Bân sang một bên, dặn nói: "Mẹ biết vợ chồng son các con đã lâu không gặp nhau, nhưng Vân Huyên vừa sinh xong, hai người nên kiềm chế một chút, mẹ nói cho các con biết, trong vòng ít nhất ba tháng cũng không được sinh hoạt vợ chồng, biết không?"

Cù mẫu nói một ít thứ cần kiêng kị.

Tôi ngất.

Mẹ nói điều này làm gì nha.

Đổng Học Bân đỏ mặt: "Mẹ, xem mẹ nói kìa, sẽ không có gì đâu".

Cù mẫu nói: "Mẹ cũng là đánh cái châm dự phòng cho con thôi, các con còn trẻ, đầu óc nông nổi nên liền... được rồi, được rồi, không nói nữa, con biết là được rồi".

"Vậy đi, con ở cùng đứa nhỏ đi".

"Đi đi, nhớ kĩ lời mẹ nói đó".

"Con biết rồi, con biết rồi mà".

Đổng Học Bân như được đại xá, mang theo xấu hổ chạy nhanh như chớp đi, trong lòng thầm nói nếu cái kia mà không được, anh em uống sữa cũng được chứ?

Đây còn muốn uống sữa nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc