QUYỀN TÀI

Buổi sáng chín giờ.

Đổng Học Bân đại náo nhà trẻ, bắt được tên thầy giáo họ Chu mà bắt đầu đánh, năm sáu giáo viên xung quanh cũng cản không dc hắn, ai cũng ngăn không được!

Một quyền!

Hai cước!

Mặt của thầy Chu đều bị đánh sưng lên!

Cuối cùng rốt cục có mấy người thầy giáo thể trạng cường tráng chạy đến, nhìn thấy cái tình huống này, đương nhiên là vô thức giúp người một nhà, một người thầy giáo vừa cao vừa đen nặng khoảng chừng chín mươi ký vọt tới, chen đoàn người muốn kéo cổ áo Đổng Học Bân, "Dừng tay cho tôi!"

Nhưng không đợi hắn đến, trước mắt hắn nhoáng lên, Đổng Học Bân đã một cước bay tới, mạnh mẽ đem người thầy giáo nặng gần trăm ký này đá bay, thật sự là bay lên trời, sau đó ngã văng trên mặt đất!

Lúc này vừa nhìn, mấy người phía sau cũng không dám lên, đều bị dọa hết hồn, con mẹ nó, đây là sức chân gì thế, cái này đều có thể đá bay??

Không người có thể ngăn!

Đổng Học Bân căn bản là lục thân không nhận, người nào cản trở hắn thì hắn đánh người đó, kệ con mẹ nó là ai!

Có người nhanh chóng báo cảnh sát, có người gọi xe cấp cứu, còn có cô giáo của lớp nhỏ một kia, nhanh chóng chạy đi gọi điện thoại cho Cù Vân Huyên và Loan Hiểu Bình, số điện thoại của phụ huynh đều có viết trong sổ liên lạc của đứa nhỏ, mỗi đứa nhỏ nhập học thì đều phải có ít nhất hai số điện thoại liên hệ.

Cù Vân Huyên ở gần.

Loan Hiểu Bình cách bên này cũng không xa.

Sau khi nhận được thông báo của trường học, hai mẹ con gấp gáp chạy đến, tuy rằng trong điện thoại giáo viên cũng chưa nói là chuyện gì, kêu bọn họ nhanh chóng tới trường học, nhưng hai người này là ai, một người là mẹ ruột của Đổng Học Bân, đút từng muỗng cơm thay từng cái tã nuôi Đổng Học Bân lớn, người còn lại là lão hàng xóm của Đổng Học, cũng hầu như là nhìn Đổng Học Bân lớn lên, hai người này đương nhiên biết Đổng Học Bân là tính cách gì, vừa nghe điện thoại đều không cần phải nói, nghĩ cũng không cần nghĩ, khẳng định là Đổng Học Bân gây sự ở trường học, cho nên bọn họ đều dùng tốc độ nhanh nhất đến đây, còn sớm hơn một bước so với cảnh sát, sau đó thì thấy Đổng Học Bân bên kia còn đang nổi nóng đánh người!

"Học Bân!"

"Tiểu Bân!"

Loan Hiểu Bình và Cù Vân Huyên chạy tới.

Đổng Học Bân không nhìn, đang ở chỗ này đánh người, đã cũng không biết đem thầy Chu đánh thành bộ dáng gì nữa, nhưng vẫn chưa hết giận!

"Anh làm gì thế!" Cù Vân Huyên đi qua ôm cổ hắn, "Đừng đánh!"

Đổng Học Bân đang nổi nóng, trừng mắt nói: "Vân Huyên em buông ra cho anh! Anh con mẹ nó ngày hôm nay đánh chết hắn!"

Loan Hiểu Bình cũng động cơn tức, "Thằng nhóc! Con đánh một cái nữa thử xem! Con đến đây cho mẹ! Đừng đánh!"

"Mẹ đừng quản! Ngày hôm nay người nào cản con con gấp với người đó!" Đổng Học Bân ai nói cũng không nghe, "Dám túm cổ áo con gái của con! Đứa nhỏ của con lớn như vậy con chưa từng đánh qua một lần!"

Loan Hiểu Bình quát: "Ngừng tay!"

Đổng Học Bân không nghe, lại đạp thầy Chu trên mặt đất một cước!

Cù Vân Huyên cũng giận, thế nhưng kéo như thế nào cũng kéo không được Đổng Học Bân.

Bên kia.

Tiểu Thiên Thiên sớm đều ngừng khóc, mở to mắt nhìn ba ba đánh người xấu, nắm tay nhỏ còn chăm chú nắm chặt, hình như đang ủng hộ cho ba ba.

"Thiên Thiên, ba ba bạn thật lợi hại." Minh Minh hâm mộ nói.

Tiểu Thiên Thiên kiêu ngạo, cái đầu nhỏ giương lên, "Mình đều nói rồi! Ba mình lợi hại nhất!"

Hành lang, một thân ảnh mập mạp đi ra, đây là hiệu trưởng nhà trẻ, chuyện tình ầm ĩ thành như vậy sao có thể không kinh động ổng, đi ra theo còn có mấy người phụ trách của trường học, vừa nhìn đều hơn hai mươi phút người nọ còn đang đánh, mà thầy Chu đã ngay cả khí lực hô đau cũng không có, bọn họ vừa sợ vừa giận. Thế nhưng, sau khi thấy Loan Hiểu Bình đang can ngăn, mấy người kinh ngạc, đều nhìn nhau cũng bình tĩnh lại.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Đừng đánh."

"Mau dừng tay mau dừng tay."

Hiệu trưởng đến đây hô vài tiếng, thấy Đổng Học Bân nghe cũng không nghe, ông ta không thể làm gì khác hơn là đi tới trước mặt Loan Hiểu Bình, khách khí nói: "Loan phu nhân, đây là..."

Loan Hiểu Bình vội la lên: "Trước ngăn cản đừng cho hắn đánh!" Nói xong thì đổi giọng, "Quên đi, các người cũng ngăn không được hắn." Con của bà nếu có thể bị người tay trói gà không chặt ngăn cản, vậy con của bà cũng sẽ không gọi là Đổng Học Bân, loại chênh lệch sức chiến đấu này căn bản không phải nhân số có thể bù đắp.

Hiệu trưởng đổ mồ hôi nói: "Người nọ là?"

"Là con tôi." Loan Hiểu Bình nói.

"Hả?" Hiệu trưởng và mấy người phụ trách bên trường học đều đầu đầy mồ hôi. Các giáo viên không biết, nhưng bọn họ lại sao có thể không rõ Loan Hiểu Bình là ai, đó chính là phu nhân thị trưởng của thành phố Lữ An bọn họ, thế nhưng làm hiệu trưởng, ông ta vẫn là phải đứng ra, đi qua can ngăn nói: "Lưu thủ lưu thủ!"

Đổng Học Bân vừa nhìn hắn, "Ông là ai?”

"Tôi là hiệu trưởng nhà trẻ." Hiệu trưởng nói.

Đổng Học Bân vừa nghe thì phát hỏa, "Tôi còn đang muốn tìm ông đây! Hiệu trưởng phải không? Ông con mẹ nó chọn giáo viên cái kiểu gì hả! Hả? Ông có mọc mắt không? Giáo viên loại tố chất này ông cũng cho vô nhà trẻ? Ông làm hiệu trưởng cái con mẹ gì thế!" Nói xong, một tay túm cổ áo hiệu trưởng, "Thằng cháu trai này không chỉ đi dạy chơi điện thoại di động! Còn nắm cổ áo con gái của tôi! Tôi đưa đứa nhỏ là đưa đến trường! Không phải để cho các người hành hạ!"

Cù Vân Huyên kéo tay hắn, "Sao anh gặp ai cũng đều đánh vậy! Có hết chưa? Em và mẹ nói đều không có tác dụng phải không?"

Đổng Học Bân nói: "Không tác dụng! Ngày hôm nay ai tới cũng vô dụng!"

Loan Hiểu Bình cả giận: "Vân Huyên con đừng quản hắn! Con để cho hắn rối rắm đi!"

Nhưng Cù Vân Huyên sao có thể không quản, kéo tới kéo lui mới có thể kéo hắn đi một ít, khiến cho hiệu trưởng tránh bị đánh một lần, cô ấy cũng biết tính tình của người yêu mình, nổi nóng lên thì thật sự là ai đều dám đánh, hắn căn bản là không tiếp thu người. Hơn nữa vừa rồi nghe nghe Cù Vân Huyên cũng đại khái biết chuyện gì xảy ra, đây là Thiên Thiên tại trường học bị người khi dễ, với tính tình của Đổng Học Bân, hắn không giận mới là lạ.

Quần áo hiệu trưởng đã rối loạn, cũng ra một thân mồ hôi lạnh.

Đổng Học Bân lại không để yên, chỉ vào ông ta nói: "Ngày hôm nay cũng là có tôi ở đây, tôi nếu như không ở đây thì sao? Đứa nhỏ của tôi bị giáo viên của các người hành hạ, phụ huynh chúng tôi ngay cả biết cũng không biết! Các người còn mở nhà trẻ? Còn nhà trẻ thực nghiệm? Con mẹ các người! Tôi nói cho ông biết! Ngày hôm nay chuyện này không để yên!" Phía sau, còi cảnh sát vang lớn, ba chiếc xe cảnh sát đều gào thét chạy vào sân nhà trẻ.

Một người dẫn đầu đi xuống, là một nữ cảnh sát mặc cảnh phục.

Lúc đầu thấy cảnh sát tới, giáo viên trong trường học đều thở dài một hơi, hiệu trưởng cũng vậy.

Thế nhưng câu nói tiếp theo của Đổng Học Bân lại khiến cho tất cả mọi người trong lòng căng thẳngi. Đổng Học Bân nhìn nữ cảnh sát kia, lập tức nói: "Hầu cục trưởng! Cho xe cảnh sát chặn cửa lại!" Sau đó nói với hiệu trưởng và mấy người giáo viên: "Ngày hôm nay không xử lý tốt chuyện này! Ai con mẹ nó cũng đừng nghĩ chạy!"

Hầu Thiến vừa thấy là Đổng Học Bân, cũng nở nụ cười khổ, ôn thần sao chạy tới chổ bọn họ!

Bình luận

Truyện đang đọc