QUYỀN TÀI

Buổi sáng.

Phố Quang Minh, ký túc xá.

Bầu trời đã sáng từ lâu, tới thời gian đi làm.

Đổng Học Bân mang theo cặp ra cửa, đi xuống lầu, trong đầu còn có chút hình ảnh mờ ám đêm qua lưu lại tại nhà Nguyệt Hoa khu trưởng, dùng một cái khăn mặt, mặc một thân tây trang, hiện tại trên người hắn đều dính vào một chút thành thục mùi vị của Cảnh Nguyệt Hoa. Đổng Học Bân tâm tình không tồi, dáng dấp của khu trưởng, dáng dấp mặc áo ngủ, dáng dấp của tỉnh ngủ, sinh hoạt một mặt của mỹ nữ khu trưởng không phải ai cũng đều có thể nhìn thấy, đại khái cũng không người nào sẽ nghĩ đến khu trưởng nghiêm túc mà bên trong lại mặc đồ lót diễm lệ như vậy, quyến rũ như vậy?

Hí mắt trở về chỗ cũ, lầu một đã tới.

Vừa ra hàng hiên, Đổng Học Bân bỗng nhiên dừng bước chân, thấy được chiếc Porche màu đen của mình đậu ở dưới bị Vương Ngọc Linh và hai người khoa viên vây quanh.

"Chủ nhiệm."

"Đổng chủ nhiệm."

" Buổi sáng tốt lành."

Hai khoa viên vừa thấy Đổng Học Bân đi ra, cung kính bắt chuyện liền đi nhanh.

Vương Ngọc Linh lúc này mới lấy lại tinh thần, ngại ngùng cười, "Chủ nhiệm, ngài đi làm?"

Đổng Học Bân cười gật đầu, "Đúng vậy, làm sao vậy?"

"À, không biết ai đậu xe dưới lầu chúng ta, bảng số là ở kinh thành." Nhắc tới khởi cái này, Vương Ngọc Linh liền thấy kỳ quái. Cô ấy ngày hôm nay mặc thân tây trang màu trắng của nữ sĩ, bớt đi vài phần điêu ngoa, thêm vài phần rụt rè, " Giấy phép Bắc Kinh như vậy tôi lần đầu tiên thấy."

Lúc này, Chu Diễm Như cười ha ha từ trong hàng hiên đi tới, "Chủ nhiệm."

Đổng Học Bân cười nói: "Chu chủ nhiệm ngày hôm nay cũng dậy sớm vậy? Ăn sáng chưa?"

"Vừa mới ăn với chồng xong, ha ha, ngài đây là … " Chu Diễm Như không rõ ràng hai người bọn họ sao đều cùng ở đây trừng mắt nhìn nhìn cái gì đó.

Vương Ngọc Linh lập tức cười hì hì nói: "Chị Diễm Như, đến xem nè."

Chu Diễm Như đi lên, "Nhìn cái gì? Xe?"

"Chiếc Porche Cayenne mới nhất, là loại cao cấp nhất." Vương Ngọc Linh quay sang chỉ trỏ chiếc Porche nói: " Một chiếc như thế, nếu tính luôn cả thuế, ít nhất cũng phải hơn ba triệu."

Chu Diễm Như gật đầu "Xe của ai? Trước đây chưa thấy qua?"

"Không biết." Vương Ngọc Linh than thở nói: " Em mà có một chiếc là tốt rồi."

"Kêu bạn trai em nỗ lực, chờ hắn mua cho em, ha ha, đừng xem nữa, đi thôi." So sánh với vẻ tùy tiện của Vương Ngọc Linh, Chu Diễm Như thì trầm ổn hơn, mấy người đều là làm lãnh đạo, đứng ở chỗ này nhìn một chiếc xe? Coi như là Porche cũng không đến mức, cho dù biển số xe là của kinh thành cũng không cần ngạc nhiên như thế, cái này còn ra bộ dáng gì nữa? Cô ấy cũng có chút kỳ quái sao Đổng chủ nhiệm cũng cùng người ta đứng ở đây?

"Chủ nhiệm." Chu Diễm Như nhìn hắn "Ngài ăn điểm tâm chưa? Cùng nhau đi?"

Đổng Học Bân nhìn về phía Vương Ngọc Linh.

Vương Ngọc Linh ngượng ngùng cười không được tự nhiên, sờ sờ mặt, không rõ Đổng Học Bân nhìn cô ấy làm cái gì.

Chu Diễm Như trong mắt cũng hiện một tia buồn bực, nhẹ nhàng kêu một tiếng, "Chủ nhiệm? Nếu ngài còn có việc, vậy tôi cùng Ngọc Linh đi trước?"

Đổng Học Bân nói: "Không phải nói cùng nhau sao? Vương chủ nhiệm, cô xích khỏi cửa xe để cho tôi có không gian mở cửa được chứ?" Trên tay đè chìa khoá, xe đèn sau chợt lóe.

Vương Ngọc Linh kinh ngạc, "... Cái này, xe của ngài?"

Chu Diễm Như cũng sửng sốt một chút.

Đổng Học Bân gật đầu thấy Vương Ngọc Linh vô thức né tránh một ít, hắn liền mở cửa xe ngồi vào chổ lái xe, vẫy tay, "Đi, lên xe đi."

Trời đất!

Thật sự là xe của cậu sao?

Vương Ngọc Linh và Chu Diễm Như ngây người liếc mắt nhìn nhau.

Lên xe

Vương Ngọc Linh khẩn cấp nói: "Chủ nhiệm, cái này, ngài mua xe lúc nào?"

Đổng Học Bân lái xe theo cửa mở đi ra ngoài, ngoài miệng nói: "Mua mấy tháng rồi, cũng không phải tôi mua, mẹ tôi tặng, lúc đầu nói muốn một chiếc nào đó chạy cũng được rồi nhưng mẹ tôi mua cũng đã mua, cũng không có thể phụ ý tốt của người trong nhà." Đổng Học Bân hiện nay nói chuyện cũng chú ý, trước đây ở huyện Duyên Đài lúc nào cũng nói là mình mua hoặc là mượn của bạn bè, suy nghĩ một chút cái nào cũng không được, xe dù sao cũng mấy triệu lận, quá rêu rao, sẽ làm người ta nói xấu, nói rằng thái độ chính trị của mình không thành thục, nhưng nếu như nói cha mẹ tặng sẽ thích hợp rất nhiều, không phải Đổng Học Bân muốn lái, mà là tại mẹ già không hiểu nên mua, nếu như muốn ngược lại là không hiếu thuận, cái này tạo thành ảnh hưởng cũng nhỏ hơn.

"Quá xa hoa." Vương Ngọc Linh không biết nên nói cái gì cho phải, nửa ngày mới thốt một câu nói như thế.

Chu Diễm Như ngồi ở trong xe dựng thẳng sống lưng, lãnh đạo cho cô ấy ngồi lên xe, cô ấy không thể biểu hiện quá tùy ý, cho nên phía sau lưng cũng không có dựa vào chỗ ngồi, cười nói: "Ngày hôm nay rốt cuộc coi như mở rộng kiến thức liễu, sống bốn mươi năm còn chưa từng ngồi qua xe mấy triệu."

Đổng Học Bân cười nói: "Có quý như thế sao? Cái này tôi cũng không rõ ràng lắm."

Vương Ngọc Linh nói tiếp nói: "Ngài không biết? Cái xe này tuyệt đối … "

"Ngọc Linh, hôm nay em mặc đẹp như thế làm gì?" Chu Diễm Như cắt đứt lời của cô ấy, giày da trên chân lặng lẽ đá thích vào chân cô ấy, người ta chủ nhiệm nếu không muốn nhắc đến giá, vậy không thể nói, "Tây trang thì thấy nhiều rồi, nhưng chưa từng thấy em mặc qua như thế, có phải là có hẹn không?”

Vương Ngọc Linh nhất thời ho khan, "Ừm, à, buổi trưa có một bạn học kết hôn, đúng rồi chủ nhiệm, buổi sáng mười giờ đến trưa một chút, tôi có thể xin nghỉ hay không?"

Đổng Học Bân nói: "Được, làm xong công tác là được."

Vương Ngọc Linh cười, "Cảm ơn Đổng chủ nhiệm."

Sau đó, Vương Ngọc Linh lại nói chuyện say sưa về chiếc xe, trong mắt có chút hâm mộ.

Vài phút sau, chiếc xe từ ký túc xá chạy đến phòng làm việc phố Quang Minh, dưới sự kinh ngạc của mọi người, Đổng Học Bân đem xe dừng lại ở trong đại viện, mở cửa xuống xe, cầm cặp đi đến phòng làm việc.

Nhân viên công tác vừa nhìn bảng số xe đã có chút trợn tròn mắt.

Cayenne? Bảng số kinh thành?

" Con mắt của tôi không có vấn đề chứ? Đây là Porche?"

"Cái gì? Porche?"

"Cayenne mà không biết? Xe trên cả triệu đấy!"

" Xe của chủ nhiệm chúng ta? Không thể nào?"

Vu Vinh Phong và Quách Minh Phong hai người chủ nhiệm mới vừa vào đại viện cũng đồng thời sửng sốt.

Có khoa viên đánh bạo đi hỏi Vương Ngọc Linh, kết quả là khẳng định, cái này, toàn bộ người đều biết Đổng Học Bân có một chiếc “toạ giá” trị giá trên ba triệu đồng!

Cái đệch!

Ngài đúng là dám lái!

Mọi người nghị luận một chút, ngày đầu tiên tiền nhiệm đem em trai khu trưởng vào bệnh viện? Ngày thứ hai tiền nhiệm thoá mạ cháu gái bí thư khu ủy? Sau đó một người đánh hai mươi mấy người cư dân? Làm cho bộ trưởng bộ tổ chức khu ủy mất mặt? Bây giờ còn lái một chiếc xe trị giá gần ba triệu đồng tới đi làm?

Má ơi!

Mọi người rốt cục biết chủ nhiệm mới tới của bọn họ là dạng người gì rồi!

Cái này quả thật là trùm con mẹ nó của trùm rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc