QUYỀN TÀI

Ngày hôm sau..

Sáng sớm, văn phòng đường phố.

Hôm qua có chút mưa, khí trời ngày hôm nay mát mẻ hơn nhiều so với mấy hôm trước.

Chiếc Cayenne của Đổng Học Bân vừa vào đại viện, thì hấp dẫn không ít ánh mắt, giống như đã thương lượng đồng thời nhìn qua hướng hắn.

Bởi vì ôn thần chủ nhiệm của phòng làm việc bọn họ, văn phòng đường phố Quang Minh một lần rồi lại một lần có danh tiếng lớn, lần này càng không người nào thấy kỳ quái, đêm qua, không biết có bao nhiêu điện thoại của khoa viên phòng làm việc vang liên tục, nhiều người thân bạn tốt trong cơ quan nhà nước đều gọi điện thoại tới hỏi tình huống, phần lớn đều là ôm tâm tính xem náo nhiệt, quét mặt mũi khu Nam Sơn, đánh mặt của bí thư khu ủy, khiến cho An Thạch bí thư bị tức bệnh vào bệnh viện, còn có chuyện gì làm ầm ĩ hơn sao? Xưng là địa chấn quan trường cũng không quá đáng!

Xe ngừng lại.

Đổng Học Bân vừa muốn xuống xe, một bóng người ân cần mở cửa xe thay hắn.

"Chủ nhiệm, buổi sáng tốt lành." Người nọ chính là phó chủ nhiệm phòng làm việc Mạnh Sâm Quốc.

"Ồ, Mạnh chủ nhiệm." Đổng Học Bân cũng không cho gã mặt mũi "Hết bệnh rồi à?"

Mạnh Sâm Quốc vội nói: "Hai ngày nay có chút cảm mạo, uống thuốc rồi, sáng hôm nay vừa khỏe."

Đổng Học Bân không nói nhiều cùng gã, xuống xe đóng cửa, đi nhanh đến ký túc xá. Lúc mình gặp chuyện không may, bị Vương An Thạch cho đi trường đảng, Mạnh Sâm Quốc ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi đến đây hỏi một chút, thậm chí không lộ mặt tại cơ quan, cáo bệnh xin nghỉ, Đổng Học Bân cũng không tin gã là thật bị bệnh, gã hiển nhiên là tránh tị hiềm, tránh tiếp xúc Đổng Học Bân để tránh khỏi bị liên lụy, tốt, hiện tại chuyện tình bãi bình, trường đảng cũng không cần đi, anh ba chân bốn cẳng chạy đến đây? Đổng Học Bân rốt cuộc nhìn thấu Mạnh Sâm Quốc, người này không đáng trọng dụng.

Chín giờ.

Trong phòng làm việc Đổng Học Bân gọi điện thoại kêu Chu Diễm Như đến đây, "An thạch bí thư bên kia thế nào? Bệnh tình làm sao?"

Chu Diễm Như đáp: "Nghe nói làm phẫu thuật."

"À? Tối hôm qua làm?"

"Hình như vậy, bất quá sau khi làm xong thì vết thương không khép lại, bây giờ còn nằm viện."

“... Rất nguy hiểm sao?"

"Cũng không tính, nhưng không quá lạc quan." Nói đến đây, Chu Diễm Như thấp giọng nói: "Tôi nghe nói An Thạch bí thư xin nghỉ bệnh một tháng, công tác của khu ủy... Hình như là Nguyệt Hoa khu trưởng phụ trách." Nói đến nhàn sự, Chu Diễm Như là một người nói rất nhiều, thích trò chuyện nhàn rỗi, nhưng nói ra chính sự, nhất là dính dáng lãnh đạo khu, Chu Diễm Như vẫn đều rất cẩn thận, nên nói thì nói, không nên nói thì không nói.

Đổng Học Bân gật đầu, tìm hiểu tình huống, bệnh tốt lắm! Tự làm tự chịu!

"Được rồi, chuẩn bị họp, thông báo các bộ môn." Đổng Học Bân bắt đầu làm việc.

"Được, tôi lập tức đi." Chu Diễm Như nở nụ cười.

"Đúng rồi." Đổng Học Bân nhớ tới cái gì, thuận miệng nói: "Cảnh bí thư bên kia không cần thông báo."

"... A?"

Đổng Học Bân nói: "Một hồi hắn có việc."

Chu Diễm Như ngây người nhìn Đổng Học Bân, từ phòng làm việc đi ra, cũng không hiểu rõ sở Cảnh Tân Khoa có thể có chuyện gì, ngay cả họp cũng không cần đến?

Bí thư khu ủy xin nghỉ bệnh, bây giờ còn nằm bệnh viện tiếp thu trị liệu, trong thời gian một tháng này, khu Nam Sơn sợ là muốn đổi họ Cảnh, tự nhiên mà vậy, Cảnh Tân Khoa cũng có chút ý nước lên thì thuyền lên, huống chi nếu như An Thạch bí thư bệnh không dậy nổi, vậy Nguyệt Hoa khu trưởng tám phần sẽ thuận thuận lợi lợi ngồi vào vị trí đó, Cảnh Tân Khoa bên này liền có "giá trị con người" càng cao, tuy rằng loại tình huống này xuất hiện với xác suất là vô cùng nhỏ, nhưng cũng không thể loại trừ, lỡ như Vương An Thạch có ngoài ý muốn? Chuyện trên thân thể ai có thể nói trước?

Kết quả là, ngày hôm nay tâm tình của Cảnh Tân Khoa coi như không tồi.

Không có đuổi Đổng Học Bân đi, không có cướp được chiến tích kính lão mô phạm, nhưng thu hoạch cũng không nhỏ, Cảnh Tân Khoa đã cho rằng Đổng Học Bân tám phần sẽ dựa đầu vào phe của chị mình, đối với cái này, Cảnh Tân Khoa hoan nghênh hai tay, thậm chí đêm qua còn cố ý tìm Cảnh Nguyệt Hoa mịt mờ nói ra chuyện này. Từ sau khi Đổng Học Bân tới văn phòng đường phố Quang Minh thì lúc nào cũng đè ép hắn, Cảnh Tân Khoa trong lòng vẫn nghẹn một cổ oán khí, mắt thấy Đổng Học Bân sẽ phải nhìn mặt của mình, Cảnh Tân Khoa nghĩ cái cảm giác này rất không tồi, rót trà ngồi trong phòng làm việc uống.

Bên ngoài vang lên không ít tiếng bước chân.

Kịch kịch kịch.

Trong phòng, Cảnh Tân Khoa nghe tiếng ra bên ngoài nhìn, buông tách trà, đẩy cửa đi ra ngoài nhìn, mấy người khoa viên đang cầm văn kiện vội vã lên lầu.

"Làm sao vậy?" Cảnh Tân Khoa kỳ quái nói.

Một khoa viên dừng chân, vội nói: "À, Cảnh bí thư, là họp đảng công uỷ, Chu chủ nhiệm nói muốn đem tư liệu tới."

Cảnh Tân Khoa sửng sốt, "Họp đảng công uỷ? Hiện tại? Sao tôi không biết?"

Hắn lập tức trở lại phòng làm việc gọi điện thoại xác nhận một chút, chợt biến sắc, thiếu chút nữa đem điện thoại ném xuống đất, mình làm phó bí thư văn phòng đường phố, họp đảng uỷ mà không thông báo? Đổng Học Bân! Cậu có ý gì?

Nhưng kế tiếp, một cú điện thoại cho mọi người đáp án.

Điện thoại của trường đảng thành phố gọi tới văn phòng đường phố, trường đảng thông báo, Cảnh Tân Khoa đồng chí lập tức đi trường đảng báo danh, tham gia lớp huấn luyện cán bộ kỳ này!

Vừa nghe cái này, Cảnh Tân Khoa mặt đều tái lại!

Đi trường đảng?

Bắt mình đi trường đảng??

Cảnh Tân Khoa quả thật không thể tin được, trên người hắn không phạm sai lầm, đi trường đảng cũng không có nghĩa nghiêm trọng như vậy, cùng lắm là huấn luyện, học tập, một tháng sẽ trở về, còn có thể thêm vào lý lịch một nét, lúc đầu không phải là chuyện xấu. Nhưng cái này không phải then chốt, then chốt là thời cơ đi trường đảng, trong khu mới đem Đổng Học Bân ném đi trường đảng, Cảnh Tân Khoa vô cùng cao hứng muốn nhận công tác toàn diện của phòng làm việc, hiện tại Đổng Học Bân không cần đi trường đảng, ngược lại đem Cảnh Tân Khoa hắn ném đi??

Cái này đã không còn là vẽ mặt!

Đây là tát vào mặt! Một cái tát rất mạnh!

Cảnh Tân Khoa nhất thời giận không thể nhịn, cầm lấy điện thoại ném đi, hắn mới nhìn ra, thì ra Đổng Học Bân căn bản là không chuẩn bị đứng vào hàng! Tất cả đều là Cảnh Tân Khoa tự mình đa tình! Thằng nhãi này từ khi trở mặt với Vương An Thạch, đã chuẩn bị một mình đơn đả độc đấu!

Tên họ Đổng! Mày cũng quá ác rồi!

Mẹ mày! Rõ ràng là Vương An Thạch dày vò chơi xỏ mày! Mày chơi lại tao làm gì??

Không bao lâu sau, chuyện Cảnh Tân Khoa đi trường đảng đồn ầm ra!

Chu Diễm Như mở to mắt ra, thế mới biết Đổng Học Bân nói câu kia là có ý gì!

Phòng làm việc có không ít người đều hít vào một hơi, một lần vẽ mặt còn chưa đủ, Đổng chủ nhiệm là muốn liên tiếp vẽ mặt? Nguyệt Hoa khu trưởng bây giờ đang phụ trách công tác khu ủy khu Nam Sơn, lúc này ngài lại khi dễ em trai cô ấy? Chơi với bí thư khu ủy xong lại quay sang chơi với khu trưởng??

Rất nhiều người đều có chút hôn mê!

Má ơi! Cái này cũng quá thiếu đạo đức!

Đổng chủ nhiệm! Ngài rốt cuộc muốn đắc tội bao nhiêu người!!

Bình luận

Truyện đang đọc