QUYỀN TÀI

Bảy giờ tối.

Tại nhà khách Huyện ủy.

Những tiếng nhạc du dương phát ra từ bên trong phòng khiêu vũ, tràn ngập khắp các hành lang, Đổng Học Bân đến hơi muộn, nghe tiếng nhạc cũng không biết là nhạc cổ điển hay là nhạc gì nữa, hắn nghĩ đến Tạ Tuệ Lan liền bước nhanh đến cửa.

“Đã bắt đầu rồi hả?” Đổng Học Bân hỏi người tiếp đón.

Người nhân viên vừa nhìn là đã nhận ra hắn, “Vâng, Bí Thư Hướng vừa nhảy xong điệu nhảy mở màn”.

Đổng Học Bân liền đẩy cửa bước vào, hô, ánh đèn phòng khách lập tức rọi vào mắt.

Phòng nhảy rất tối, ánh đèn cũng không phải là loại ánh sáng mạnh sắc bén như trong sàn nhảy, mọi người dồn lại bên ghế sofa, rất nhiều cán bộ lãnh đạo ngồi lại một chỗ, tay cầm ly rượu cười ha ha nhìn mọi người khiêu vũ, trong đó có cả Lương Thành Bằng và Triệu Hưng Long, hình như là bọn họ đều không biết nhảy, trên sân nhảy từng cặp từng cặp đang khiêu vũ, đa phần lãnh đạo đều nhảy không đẹp, động tác ngượng ngượng, nhưng bạn nhảy nữ của họ thì đều là cao thủ, đều là những người trong đoàn văn công của huyện, cũng có một vài nữ cán bộ nữa, Tạ Tuệ Lan đâu nhỉ?

Không phải là đang nhảy cùng người khác đó chứ?

Đổng Học Bân đố kỵ lẫn tức giận, lòng nghĩ mình còn chưa dám nhảy với Tạ tỷ mà ai dám hớt tay trên của mình chứ?

“Không phải là Cục trưởng Đổng đây sao?” Một người trung niên ngồi gần đó chợt ngẩng đầu lên, “Lúc bắt đầu không nhìn thấy cậu? Cậu vừa mới đến hả?”

Đổng Học Bân nhìn sang cười nói: “Đinh Cục trưởng, tôi vừa mới đến”.

Đinh Lực cười cười, chào hỏi xong thì cũng không nói chuyện với Đổng Học Bân nữa.

Người này là Đinh Lực, nghe nói tác phong sinh hoạt không chừng mực, thích giao tiếp với các cán bộ nữ, đặc biệt là những người xinh đẹp, hắn hiện là Trưởng phòng Tài chính, cấp bậc giống với Đổng Học Bân, tuy nhiên tầm quan trọng thì lớn hơn so với Cục Chiêu Thương nhiều, quản lý tiền bạc mà, tuy nhiên Đổng Học Bân cũng không tiếp xúc nhiều với hắn, nói chuyện cũng ít nữa, cùng lắm gặp nhau chào một tiếng thôi, cũng không muốn tìm hiểu sâu hơn, vì Đinh lực tuy là người đứng đầu phòng Tài chính của huyện nhưng lại rất thân mật với Hướng Đạo, vì vậy Đổng Học Bân không muốn có quan hệ gì với hắn.

Tiếp tục chào hỏi Lương Cục trưởng, Triệu Huyện trưởng và mấy vị lãnh đạo khác, xong xuôi Đổng Học Bân mới vội vàng tìm kiếm.

Ô, Tạ tỷ đang ngồi ở đâu?

Không khiêu vũ sao?

Cuối cùng Đổng Học Bân cũng tìm được Tạ Tuệ Lan trong căn phòng tối, cô đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, tay cầm ly rượu, bên trái cô là thư ký Hồ Tư Liên, bên phải cách đó vài thước là Hướng Đạo cùng Trưởng phòng tuyên truyền Trần Đồng Binh, xem ra lãnh đạo huyện chỉ có bọn họ là đến, những người khác đều không có đến, quan sát thêm một lúc, Đổng Học Bân thấy yên tâm rồi, Tạ Tuệ Lan không có ai mời nhảy cũng đúng, cấp bậc của Tạ tỷ cao, người có gan mời chị nhảy không nhiều, đều là những cán bộ thích giữ thể diện, cũng sợ Tạ tỷ từ chối sẽ bị mất mặt.

Đổng Học Bân thấy nhẹ nhõm, nếu sớm biết thế này thì đã không đến rồi, quay lại, hắn tìm một chỗ trống ngồi hút thuốc.

Trên sàn nhảy, hắn nhìn thấy La Hải Đình đang nhảy cùng một cán bộ trẻ Cục Công thương.

Tư thế lả lướt, động tác điêu luyện, xem ra La Hải Đình thường xuyên tham gia những hoạt động như thế này.

Đổng Học Bân vừa nhìn vừa học theo, hắn cũng muốn học nhảy để sau này nhảy với Tạ Tuệ Lan, vì vậy mà xem rất chăm chú, Đổng Học Bân để ý thấy vài người, đều là những cán bộ trên dưới bốn mươi tuổi, hình như là đi để nhảy, trong đó có một cán bộ mà hắn không biết là ai đang cầm tay một nữ văn công, vừa nhảy vừa như đang vân vê tay của cô gái, Đinh Lực cũng là một người trong số đó, không biết từ lúc nào mà hắn cũng xuống ôm eo một bạn nhảy, cơ thể áp sát vào nhau, vừa nhảy vừa cười cười nói nói.

Đổng Học Bân quen nghĩ xấu cho người khác rồi, điều này cũng không thể làm hắn không nghĩ xấu được, trong lòng lắc lắc đầu, cảm thấy buổi vũ hội này có phần hỗn loạn đen tối.

Hai phút sau, bài hát dần dần kết thúc, bắt đầu một bài hát mới với tiết tấu nhanh hơn.

Một vài đôi lần lượt bước xuống, một vài cán bộ lại đi mời những bạn nhảy nữ khác.

Vừa bước xuống, La Hải Đình đã nhìn thấy Đổng Học Bân, cô mỉm cười bước lại, “Cục trưởng, ngài đến rồi hả?” Trên trán cô lấm tấm mồ hôi.

Đổng Học Bân cười nói: “La đại tỷ nhảy rất đẹp, ít hôm nữa dạy tôi có được không?”

La Hải Đình thích nghe những lời khen ngợi, liền cười nói:

“Tôi…” Vừa định nói thì có người bước đến.

“La Chủ nhiệm, rất hân hạnh được mời cô nhảy” Một cán bộ khoảng ba mươi tuổi đưa tay ra cười nói.

La Hải Đình lấy khăn tay ra lau mồ hôi rồi đặt tay lên tay của người kia, cáo tội với Đổng Học Bân rồi đi lên sàn nhảy.

Đổng Học Bân cũng thấy vui, nghĩ thầm La đại tỷ cũng được mọi người ái mộ đó chứ. Cũng đúng thôi, người ta nhảy rất giỏi, hơn nữa tướng mạo lại dễ nhìn, tuy tuổi hơi lớn một tí nhưng so với những nữ cán bộ khác ở đây thì La Hải Đình vẫn rất nổi trội, chả trách mà nhiều người mời cô nhảy như thế. Ài, nhìn người ta, rồi nhìn lại mình, trong lòng Đổng Học Bân thấy tâm lý bấp bênh, tại sao không có ai mời mình nhảy hết nhỉ? Làm mình trước khi đến còn nghĩ ra đủ cách để từ chối người ta, được lắm, lần này đến từ chối cũng không có cơ hội nữa.

Hắn đang cảm thấy mất mặt thì góc mắt chợt nháy lên một cái.

Đinh Lực đang tiến về hướng Tạ Tuệ Lan rồi đưa tay ra nói: “Huyện trưởng Tuệ Lan, có thể mời cô nhảy một bài không?”

Tạ Tuệ Lan là giao điểm của hội trường, tại vũ hội thì phụ nữ đẹp được chú ý đến nhiều nhất, huống chi Tạ Tuệ Lan là Huyện trưởng, thân phận bày ra đó, cô có biết nhảy hay không, cô sẽ nhảy với ai bài đầu tiên thì đều là điều mà mọi người đang để ý, chỉ vì không biết Tạ Tuệ Lan đang nghĩ gì, vì vậy mà không ai dám ra mặt, trên thực tế người muốn mời Tạ

Huyện trưởng nhảy không được hai mươi người thì cũng được mười tám người, thứ nhất là có thể kết thân với Tạ Tuệ Lan, làm cho lãnh đạo nhớ đến mình, thứ hai là nhảy cùng Huyện trưởng xinh đẹp cũng là một hưởng thụ.

Nhìn Đinh Lực mở đầu, lập tức mười mấy cặp mắt khác đều dồn vào hướng đó.

Hướng Đạo Phát và Trần Đồng Binh cũng nhìn sang, Triệu Hưng Long và Lương Thành Bằng cũng vậy.

Đổng Học Bân vừa nghe đã tức giận, hắn đối với Đinh Lực một chút ấn tượng tốt cũng không có, lúc này vừa ép sát vào người nữ văn công để chiếm tiện nghi, giờ muốn thế nào? Mày cũng dám để ý đến Tạ tỷ sao? Mày nếu là người của Tạ hệ thì còn chưa tính, mày là người Hướng hệ, còn dám mời Tuệ Lan nhà tao nhảy? Mày con mẹ nó có biết xấu hổ không vậy! Tuy nhiên Đổng Học Bân cũng hiểu, chỉ là nhảy thôi, không làm nên quan hệ gì được, Tạ Tuệ Lan hôm nay mặc áo vest và chiếc áo khoác lông cừu bên ngoài, đi giày cao gót màu đen, xem ra vì tham gia vũ hội nên mới ăn diện như vậy, nếu không thì đã không mang giày cao gót rồi.

Cô nhìn Đinh Lực, cười cười rồi ung dung đặt ly rượu xuống bàn.

Trước sự chú ý của mọi người, Tạ Tuệ Lan tao nhã đứng dậy, là để nhảy với Đinh Lực rồi.

Nhìn thấy vậy, Đổng Học Bân không thể chấp nhận được, đến nước này thì hắn cũng không cần giữ thể diện cho ai nữa, hắn tuyệt đối không để Đinh

Lực cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tuệ Lan, hắn liền bước vội lên phía trước, vừa chen vào vừa đưa tay ra giống như Đinh Lực rồi nói lớn: “Tạ

Huyện trưởng? Có thể mời cô nhảy một bài được không?” Hắn làm gì biết nhảy, đành phải mặt dày thôi.

Đổng Học Bân làm không ít người sững sờ.

Mặt Đinh Lực biến sắc, suýt nữa là mở miệng mắng người.

Hồ Tư Liên đứng một bên cũng suýt nữa bật cười thành tiếng, Đổng Học Bân cũng thật là...

Nói thật Đổng Học Bân dùng chiêu thức này rất gượng, gượng đến nổi quê mùa, sớm không mời muộn không mời lại mời đúng lúc này, còn dùng cùng một tư thế với Đinh Lực, thật là không giữ thể diện cho Đinh Lực tẹo nào, phía xa Lương Thành Bằng thấy lại cười nói, “Cái tên Tiểu Đổng này, lần nào cũng gây chuyện”, Triệu Hưng Long cười ha ha, thực ra hắn cũng không có cảm tình gì với Đinh Lực.

Trên sàn nhảy, La Hải Đình há miệng trợn mắt nhìn Đổng Học Bân, không biết là Cục trưởng Tiểu Đổng đang chơi trò gì, sớm biết là Cục trưởng

Đổng rất hay đắc tội với người khác, vừa mới đến Huyện Duyên Đài một năm mà đã gây chuyện với bí thư huyện tiền nhiệm, bí thư huyện đương nhiệm, Trưởng phòng tuyên truyền... Hôm nay La Hải Đình đã tận mắt chứng kiến phong thái ôn thần của Cục trưởng Tiểu Đổng, lời đồn quả là không sai.

Tất cả mọi người đều dồn mắt lại để muốn biết xem cuối cùng Tạ Huyện trưởng sẽ chọn ai, thường thì sẽ nhảy với người mời mình trước, sau đó đến người thứ hai.

Nhưng câu trả lời của Tạ Tuệ Lan lại làm không ít người ngơ ngác, cô cười với Đổng Học Bân rồi quay lại nói với Đinh Lực: “Đinh Cục trưởng, hôm qua Tiểu Đổng lúc báo cáo công việc với tôi có nói một câu, hẹn tôi nhảy bài nhảy đầu tiên vào hôm nay, ha ha, bận quá nên quên mất, xin lỗi anh nhé?” Đến nghĩ cũng không thèm nghĩ liền chọn lời mời nhảy cùng với Đổng Học Bân, có một vài người cũng không có ngoài ý muốn, có vài người lại hít sâu một hơi, lòng nghĩ Tạ Huyện trưởng thật đúng là cấp cho

Đổng Học Bân mặt mũi.

“Không sao” Đinh Lực cười ngượng ngùng.

Trần Đồng Binh cau mày nhìn Đổng Học Bân một cái.

La Hải Đình cũng bội phục Đổng Học Bân về tài đắc tội với người khác.

Đổng Học Bân sớm đã quen với việc bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, hắn cười cười đưa tay ra, trong mắt chỉ có Tạ Tuệ Lan, Tạ Tuệ Lan mang giày cao gót bước lên trước một bước, đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân hơi hơi nắm chặt, “Cảm ơn Tạ Huyện trưởng đã nể mặt”.

“Ha ha, là tôi vinh hạnh mới đúng” Tạ Tuệ Lan híp mắt cười tươi nói.

Nhìn Đổng Học Bân dắt tay người đẹp xuống sàn nhảy ai cũng thấy đố kỵ, nhưng cũng biết là không còn cách nào khác, nếu khi Tạ Huyện trưởng người ta bị cột bom hẹn giờ mệnh như chỉ mành treo chuông, nếu ngươi cũng có thể liều mình như Đổng Học Bân đi gỡ bom thì chắc chắn Tạ Huyện trưởng người ta khẳng định cũng sẽ giữ thể diện cho ngươi, nghĩ đến đây không ít người thấy thoải mái hơn!

Bình luận

Truyện đang đọc