QUYỀN TÀI

Đầu ngõ nhỏ Liễu Hạng.

Sáng sớm, Đổng Học Bân liền dẫn theo người văn phòng đường phố khí thế hung hung lại đây.

Chiếc Passat màu đen hướng đầu ngõ nhỏ dừng lại, Đổng Học Bân Chu Diễm Như cùng vài Chủ nhiệm phòng làm việc đường phố đi xuống, theo sát sau đó trên xe Kim Bôi màu trắng cũng xuống vài khoa viên cán sự văn phòng đường phố phụ trách làm công tác tư tưởng, mặt sau đi theo hai xe cảnh sát cơ sở Quang Minh, sợ phát sinh tình trạng đột phát gì đó, lúc này Bành Cương dẫn theo ba dân cảnh, bất quá lại không mang theo súng, loại này tranh cãi cưỡng chế cư dân này cho dù huyên tái lớn cũng là không cho phép nổ súng. Cuối cùng, mấy đồng chí đội chấp pháp thành quản khu Nam Sơn cũng lái một chiếc chấp pháp cùng một chiếc xe nâng theo lại đây.

Rầm rầm rầm, rầm rầm rầm, xe nâng tiếng vang kinh động cư dân ngõ nhỏ.

“Là thành quản!”

“Mọi người đều đi ra! Xe nâng đến đây!”

“Văn phòng đường phố muốn cưỡng chế! Mau gọi người! Gọi người đến! Theo chân bọn họ liều mạng!”

“Ngăn chặn bọn họ! Đừng để cho bọn họ tiến vào!”

Tiếng chén bát vỡ vang lên đứt quãng, trong chật chội rất nhiều chén bát đều bị đánh vỡ.

Làm cho Đổng Học Bân trầm mặt là, ngày hôm qua đã đối với bọn họ cảnh cáo, hôm nay đám người này lại có thể vẫn buôn bán, đã bày hàng kín ra, một mảng chướng khí mù mịt, thậm chí ở cuối ngõ nhỏ cái kiến trúc không phù hợp mà Tiết Quý mới kiếm người xây lên vẫn đang tiếp tục thi công, hai công nhân giống nhau không có thấy đám người Đổng Học Bân vậy, nên xây gạch thì xây gạch, nên xúc cát thì xúc cát, chỉ chú ý xây dựng, hoàn toàn không có đem người của văn phòng đường phố cùng thành quản là chuyện gì, Tiết Quý cùng vài tên côn đồ tóc vàng tóc đỏ cũng đứng ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn đối diện.

Quá kiêu ngạo đi?

Đổng Học Bân lập tức nghiêng đầu nói: “Mọi người đi xuống, đến các cửa hàng các hộ phi pháp làm công tác tư tưởng cho bọn họ, nói cho mọi người, đây là tối hậu thư!”

Vài khoa viên cán sự đi trước, đám người Vu Vinh Phong Quách Minh Phong cùng Mạnh Sâm Quốc cũng không ngoại lệ.

Đổng Học Bân nhìn về phía Bành Cương, “Bành Sở trưởng, cho vài dân cảnh cũng đi theo, đừng để xảy ra chuyện”.

“Tôi rõ ràng” Bành Cương thấp giọng cùng ba người mặc cảnh phục phía sau nói một tiếng, ba người liền bước nhanh vào ngõ nhỏ.

Đội chấp pháp thành quản mọi người không hề động, lần này toàn bộ khu Nam Sơn đều đang làm công tác chỉnh đốn kiến trúc không phù hợp, đội chấp pháp hầu như bị vét sạch, nhân thủ phi thường thiếu, bọn họ đi lần này cũng không có lãnh đạo tới, người phụ trách dẫn đội đều chỉ là một Lôi Chủ nhiệm khoa viên, dựa theo chỉ thị khu cùng thành phố, lần chỉnh đốn này là các văn phòng đường phố dẫn đầu, bọn họ chỉ là phụ trách công tác hiệp trợ, nghe lệnh làm mà thôi, cho nên đứng ở bên ngoài chưa tiến vào.

Đang lúc Chu Diễm Như muốn cùng Vương Ngọc Linh cũng cùng nhau đi xuống làm công tác, Đổng Học Bân lại gọi Vương Ngọc Linh lại, “Vương Chủ nhiệm không cần đi”.

Chu Diễm Như vừa thấy, liền tự mình vào ngõ nhỏ.

Vương Ngọc Linh cũng không muốn cùng các thương hộ không phân rõ phải trái này động miệng lưỡi, nghe vậy cười, nhưng vẫn là nói một câu, “Chủ nhiệm tôi làm gì sao?”

Đổng Học Bân khoát tay, “Cô lưu lại, thương hộ này cảm xúc thực kích động, đừng ra nguy hiểm”.

Vương Ngọc Linh ừm một tiếng lui về phía sau vài bước tới phía sau Đổng Học Bân.

Các Chủ nhiệm đều đi xuống, chỉ có Vương Ngọc Linh không đi, nhìn qua Đổng Học Bân có điểm bất công, nhưng thực tế tất cả mọi người văn phòng đường phố rõ ràng, nếu thay đổi bọn họ làm lãnh đạo, cũng sẽ không để cho Vương Ngọc Linh đi, thứ nhất là vì an toàn của nàng, bọn họ nhận thức chú Vương Ngọc Linh là ai nhưng đám thương hộ đỏ mắt này cũng không nhận thức, xảy ra chuyện gì cũng không thể ăn nói cùng bí thư khu ủy, thứ hai cũng là chính yếu một chút, Vương Ngọc Linh tính tình đại tiểu thư quá nặng, hiện tại văn phòng đường phố trừ bỏ Đổng Học Bân tựa như có thể ngăn chận nàng một ít ra, thì ai đều không được, để cho nàng cùng thương hộ nổi lên xung đột, trời mới biết Vương Ngọc Linh có thể mắng chửi người hay không, nếu là đem quần chúng cảm xúc châm ngòi, vậy cũng không có cách nào xong việc.

Thật ra Đổng Học Bân ngay từ đầu cũng nghĩ quá để cho Vương Ngọc Linh đi đánh một trận Tiết Quý khí diễm, nhưng nhìn bộ dáng Vương Ngọc Linh cùng Tiết Quý cũng không quen thuộc, giống như cũng không nhận thức, cái này không có biện pháp. Nếu Tiết Quý thực sẽ cho Vương Ngọc Linh cháu gái bí thư khu ủy này mặt mũi, vậy ngày hôm qua Tiết Quý sẽ không sẽ tìm người ngăn chặn cửa văn phòng đường phố, để cho Vương Ngọc Linh đi nhắm chừng cũng vô dụng, ở trước mặt ích lợi, Tiết Quý đã muốn đỏ ánh mắt, trông cậy vào cùng một vô lại đỏ mắt giảng đạo lý, không quá thực tế.

Hù dọa!

Đổng Học Bân lần này trước khi xuất phát liền chỉ thị qua mọi người, muốn hù dọa bọn họ!

Làm ra bộ dáng chính phủ hạ quyết tâm cưỡng chế kiến trúc không phù hợp, không có một chút đường sống thương lượng, chấn trụ bọn họ, làm cho bọn họ biết hậu quả, lại mượn cái này thuận thế làm việc.

Bởi vì trước đó đã từng có sự tình cưỡng chế không có kết quả, bọn họ lần này trên thái độ thật sự nếu không cường ngạnh hẳn lên, lần cưỡng chế này cũng sẽ có kết quả giống như trước kia, nếu để cho thương hộ này nhìn thấy thái độ của văn phòng đường phố ba phải cái nào cũng được, bọn họ khí diễm khẳng định sẽ càng kiêu ngạo, thậm chí động thủ, như vậy làm sao mà cưỡng chế được? Cùng cư dân nổi lên xung đột? Lại tạo thành tử thương? Vậy cái Chủ nhiệm Văn phòng đường phố này của Đổng Học Bân cũng đừng làm nữa, cán bộ còn lại cũng đều cuốn gói về nhà đi. Chấn trụ bọn họ, vô luận như thế nào cũng không thể phát sinh sự kiện đổ máu đây là chỉ thị của Đổng Học Bân.

Khác với thái độ của nội thương bên trong ngõ nhỏ, bên ngoài rất nhiều dân chúng xem náo nhiệt đều trầm trồ khen ngợi.

“Đây là muốn dỡ bỏ sao?”

“Sớm nên hủy đi! Đều đã bao nhiêu năm?”

“Đúng, đường cũng bị chiếm mất, lại không chú ý vệ sinh, sớm chịu đủ bọn họ!”

Đổng Học Bân đột nhiên cùng trong đám người vây xem mặt sau thấy được một bóng người quen thuộc, là bà lão chân không tốt ở đại sảnh văn phòng đường phố cùng Vương Ngọc Linh nổi lên xung đột kia.

Đổng Học Bân cười cười, đi lên nói: “Bác gái, ngài cũng ở bên này?”

Bà lão rung rung chống gậy, “Đúng, ở sáu mươi năm, cũng đã đi năm sáu năm, lãnh đạo, các người lần này nhất định phải giải quyết cho chúng tôi”.

Đổng Học Bân đỡ cánh tay bà nói: “Ngài yên tâm đi, chúng tôi lần này đến chính là giải quyết vấn đề”.

Bà lão cảm khái nói: “Thật tốt quá, từ lần trước ở nơi này bị người xô ngã qua một lần, tôi đã bao nhiêu năm không đi qua ngõ nhỏ này, mỗi lần về nhà đều phải đi vòng xa một khoảng cách, vốn ngõ nhỏ đã không rộng, lại còn bị bọn họ làm như vậy, không còn chỗ cho người ta đi lại? Sớm nên hủy đi”.

“Đúng vậy, tôi lần trước ở tiệm cơm nơi này ăn qua một lần cơm, ăn ra một con ruồi, rất ghê tởm, kết quả sao? Tiệm cơm kia chẳng những không bồi tiền, còn đem tôi ra mắng, đúng là lũ khốn mà!”

“Đều là kinh doanh phi pháp, bọn họ còn có thể chú ý vệ sinh?”

“Còn có Tiết Quý kia, không phải thứ tốt gì, nhìn xem, hắn còn muốn xây phòng!”

“Dẹp là đúng rồi, đây mới là đại khoái nhân tâm, bên này rối loạn đã bao nhiêu năm”.

Trừ bỏ một bộ phận nhỏ thương hộ được lợi ở trong ngõ nhỏ ra, dân chúng năm sáu ngõ nhỏ còn lại lại đều sớm ngóng trông dỡ xuống kiến trúc không phù hợp này, nghe xong tiếng hô phẫn nộ của quần chúng, tất cả mọi người văn phòng đường phố có chút cảm xúc, cũng càng kiên định quyết tâm cưỡng chế của Đổng Học Bân. Các thương hộ này chỉ vì một chút ích lợi của bọn họ liền tổn hại ích lợi đại đa số dân chúng, loại u ác tính này một ngày cũng không thể lưu, nếu theo đuổi mặc kệ, nếu lần này không giải quyết nữa, dân chúng sẽ nghi ngờ khả năng của chính phủ!

Bên kia, công tác nhắc nhở đối với thương hộ đang được tiến hành.

Liễu Hạng xã khu cư ủy ký kiêm Chủ nhiệm Tống Thanh Chính lớn tiếng ở đầu ngõ nhỏ hô, làm động viên, “Mọi người đều nghe rõ, chính phủ lần này đối với công tác dỡ bỏ kiến trúc không phù hợp là thái độ kiên định, phải dỡ bỏ, hôm nay sẽ dỡ, mọi người đều đem các thứ trong nhà mau chóng dời đi” Đó là một lãnh đạo trẻ tuổi cư ủy hội, bộ dáng chưa tới ba mươi tuổi, trong giọng nói quyết đoán cũng rất lớn.

Tiết Quý lớn tiếng nói: “Các người hù dọa ai? Cút đi!”

Một tên tóc vàng hô: “Cút cho xa! Chúng ta chính là không đi! Ngươi có thể làm thế nào?”.

Lưu manh tóc đỏ nói: “Sợ gì! Xe nâng nếu dám vào liền theo chân bọn họ liều mạng!”

Ở Tiết Quý đi đầu, không ít thương hộ đều từ cửa hàng lấy ra chày cán bột cùng thiết côn hung khí linh tinh, ngưng tụ thành một đám, đều kêu gào lên.

“Ai sợ ai!”

“Có bản lĩnh chúng mày lại đây thử xem một cái!”

Chu Diễm Như đang cùng một ông chủ tiệm may nói chuyện tức giận, “Tiết Quý! Ngươi còn không chịu dừng phải không?”

Tiết Quý cười lạnh nói: “Chu Chủ nhiệm, không phải tôi không cho người mặt mũi, các người muốn làm như vậy còn làm cho chúng tôi làm ăn như thế nào? Các ngươi đây là đoạn đường lui của tôi!”

Vài cán bộ văn phòng đường phố động viên thương hộ trong ngõ nhỏ còn chưa kịp làm gì, đã bị vài thương hộ chửi ầm lên đuổi ra, có một khoa viên trẻ tuổi còn bị đẩy ngã, thiếu chút nữa bể đầu.

“Tiểu Vương!” Vu Vinh Phong nghiêm mặt lập tức đi lên, “Thế nào?”.

Khoa viên ngã trên mặt đất ôm cổ đau nói: “Không có việc gì, va chạm một chút”.

Đẩy người đúng là một tên côn đồ dưới tay Tiết Quý, trên mặt hắn liên tục cười lạnh.

Nhìn thấy người một nhà thiếu chút nữa bị thương, văn phòng đường phố mọi người nổi giận!

Đổng Học Bân vừa thấy cũng là nổi trận lôi đình, con mẹ nó, thứ cấp mặt mũi còn không biết xấu hổ, hắn đưa tay từ trong tay một người bên cạnh lấy qua loa điện, lớn tiếng nói: “Có chút nhân có thể nhận thức tôi, có chút người có thể không biết, tôi tự giới thiệu một cái, tôi là Chủ nhiệm Văn phòng đường phố Đổng Học Bân, là người phụ trách thứ nhất Liễu Hạng xã khu chỉnh đốn kiến trúc không phù hợp lần này, tốt, nhận thức xong rồi, tôi cũng báo cho mọi người, hôm nay, các người đồng ý cũng tốt, không đồng ý cũng thế, kiến trúc không phù hợp này phải dỡ bỏ! Một ngày cũng sẽ không lưu!”

Các thương hộ lập tức ồn ào lên!

Căn bản không quan tâm bọn họ, Đổng Học Bân giơ loa nói: “Tôi nói cho mọi người ở nơi này, lần này công tác cưỡng chế là chỉ thị của khu, không phải các người định đoạt! Nếu ai còn gây trở ngại chúng tôi chấp pháp, cũng có thể! Chúng ta có người chuyên môn ghi lại, ai hôm nay mắng người, ai hôm nay đánh người, ai hôm nay gây trở ngại chúng ta làm công tác, tôi từng bước đều đem hắn nhớ kỹ! Chúng ta sẽ tính sổ sau! Chẳng những kiến trúc không phù hợp sẽ bị dẹp sạch sẽ! Tôi cam đoan sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự của hắn! Có một tính một! Có một trăm tính một trăm! Khu Nam Sơn nhà giam không ít! Nhiều thêm các người cũng không nhiều lắm! Thiếu các người cũng không ít hơn! Kinh doanh trái phép! Cho thuê phi pháp! Phá hoại hoàn cảnh! Phá hoại trị an xã hội! Không phải náo loạn sao? Tốt! Cái này tôi sẽ tính rõ ràng cùng các người! Sẽ phán bao nhiêu năm cũng không phải tôi nói là tính! Cơ sở nói là tính! Mà là tòa án định đoạt! Không tin các người liền thử xem! Xem tôi có phải là nói chơi hay không!”

Bình luận

Truyện đang đọc