QUYỀN TÀI

Ngà hôm sau.

Buổi sáng, sắc trời còn sớm.

Nhà Đổng Học Bân, trong phòng ngủ chủ.

Đổng Học Bân tỉnh, là bị một cú điện thoại đánh thức, reng reng reng, reng reng reng, hắn theo phương hướng của điện thoại mò qua, tay cật lực mò lấy điện thoại, tác động đến vết thương trên người, vẻ buồn ngủ của hắn rút đi một ít, liền ngáp một cái nghe điện thoại.

Là Diêu Thúy gọi tới.

"A lô?"

"Còn chưa dậy sao?"

"Ừm, còn ngủ."

"Tôi làm bữa sáng cho cậu, bây giờ đi qua."

"Đừng tới, còn đi một chuyến, tôi không thành vấn đề."

"Ba mẹ tôi bảo tôi mang cho cậu, hơn nữa, tôi đi thăm bạn học cũ còn không được?"

"Vậy... Được rồi, cô vừa nói tôi đúng là thật đói bụng, ha ha, vậy tôi chờ cô?"

"Ừm, vậy tôi hiện tại đi, đại khái hai mươi phút nữa đến, một hồi gặp nha Học Bân."

"Ừm, không cần sốt ruột, vậy tôi cũng rời giường, trên đường cô chú ý an toàn."

Cúp điện thoại, Đổng Học Bân nhìn thời gian trên điện thoại di động, sắp tám giờ, không khỏi đưa điện thoại di động đặt bên cạnh, nhìn trần nhà chớp mắt mấy cái thanh tỉnh một chút, đột nhiên, biểu tình của Đổng Học Bân bỗng nhiên kinh ngạc, mới hậu tri hậu giác nhớ tới một việc, lập tức ngồi dậy khỏi giường, nhưng hắn bị thương nặng như vậy, cái động tác này thiếu chút nữa muốn mạng của Đổng Học Bân, đau đến nổi hắn nhe răng trợn mắt lên, lưng thiếu chút nữa muốn gãy đôi, nhưng lúc này Đổng Học Bân đã không quan tâm đến cơn đau, vội vàng gian nan xuống giường bò lên xe đẩy, từng chút đẩy trước cửa, Đổng Học Bân đưa tay lên nắm cửa, tay đều có chút run run, tâm hung ác nổi lên mới mở ra.

Cửa mở.

Trong phòng khách cũng đầy tia sáng nhu hòa của sáng sớm.

Mà sau khi thấy Khương Phương Phương ngủ trên sô pha, trong lòng Đổng Học Bân lại tuyệt không nhu hòa, hai mắt trợn lên, thiếu chút nữa rớt ra bên ngoài!

Thì ra không phải nằm mơ!

Chuyện tối hôm qua là thật!

Đổng Học Bân trong nháy mắt mở vốn đang ôm một tia huyễn tưởng. Hy vọng là nằm mộng. Hy vọng là mình suy nghĩ bậy, kết quả, hiện thực thường thường rất tàn khốc. Ngày hôm qua Đổng Học Bân cũng uống say, tuy rằng không đến mức say ngã, nhưng cũng mơ mơ hồ hồ. Hiện tại vừa nhìn thấy Khương Phương Phương thật sự ngủ tại nhà hắn, ký ức cũng hồi phục, tay phải hung hăng vỗ trán mình một cái, thật có chút giống như giết chết mình!

Gặp rắc rối!

Lúc này gây ra đại họa!

Ban đêm hắn có thể không nghĩ cái gì, rượu đọng ở trên đầu, tư duy cũng không phải linh hoạt như vậy, nhưng sau khi thanh tỉnh Đổng Học Bân thật sự là hối đến ruột đều xanh lại, chuyện xấu rồi, ngày hôm qua mình cũng thật là. Biết rõ Khương Phương Phương uống say, sao không ngăn cản cô ấy, cho dù là trở mặt cũng phải cho Khương huyện trưởng đi a. Như thế rất tốt. Không chỉ nhìn Khương Phương Phương tự mình an ủi, còn giữ cô ấy ở lại. Xong rồi, lúc này phỏng chừng là đắc tội Khương Phương Phương rồi! Người ta nói thế nào cũng là một phụ nữ, cho dù tính cách lạnh nhạt, phụ nữ cũng vẫn là phụ nữ! Tại trước mặt một gã đàn ông như Đổng Học Bân tự an ủi nửa ngày, cái này... Đây là mọi người đều chịu không nổi!

Làm sao bây giờ?

Làm thế nào cũng không được!

Đổng Học Bân khổ mặt, mở mắt xem xét tiểu mỹ nhân trên sô pha.

Hắn ngày hôm qua ở trong phòng đọc sách cho cô ấy, cũng không thấy được Khương Phương Phương là ngủ như thế nào, lúc này vừa nhìn, cũng khiến cho tim của Đổng Học Bân đập cực nhanh, Khương huyện trưởng không ở nhà của mình, trên người hiển nhiên không có mang áo ngủ, chỉ là mặc áo ngực và quần lót ngủ, thân thể trắng bóng nằm mở ra, có thể là có chút nóng, cũng không che quá kín, cô ấy nằm trên sô pha ngủ, quần lót và áo ngực đều lộ ra, màu da, rất ôn hòa, cũng rất gợi cảm, hai ngực đầy ắp rõ ràng lắc lư trước mắt Đổng Học Bân, càng làm cho ký ức tối hôm qua của Đổng Học Bân hiện ra, khiến cho cả người hắn khô nóng khó nhịn, nuốt nước bọt nửa ngày.

Đây là hình ảnh rất đẹp.

Nhưng Đổng Học Bân sau khi liếc vài lần không có tâm tư tán thưởng, hắn hiện tại đều là suy nghĩ rốt cuộc nên làm sao giải quyết vấn đề.

Làm sao đây?

Trước nhìn phản ứng của Khương huyện trưởng đã.

Đổng Học Bân há mồm muốn gọi cô ấy, nhưng vừa nhìn thân thể hoàn toàn bại lộ của cô ấy, nói lại nghẹn trở lại, cẩn thận đẩy xe đẩy đi qua, đắp chăn cho cô ấy kín một ít. Lúc đắp chăn, trên người Khương Phương Phương bay ra một mùi vị mê hoặc đặc biệt, Đổng Học Bân hít vào trong lỗ mũi, khiến cho trong lòng hắn cũng bình tĩnh rất nhiều, chuyện đến bây giờ cũng chỉ có thể kiên trì.

Cái này vừa động, Khương Phương Phương lông mi khẽ động, ngón chân đẹp lộ ra bên ngoài chăn nhẹ nhàng cử động một chút.

Đổng Học Bân giật mình một cái, nhanh chóng đẩy xe đẩy ra sau, thấy Khương Phương Phương không có động tĩnh, hắn lúc này mới nhẹ nhàng gọi cô ấy rời giường, "Khương huyện trưởng? Chị Khương? Chị Khương?"

"... Ừm." Khương Phương Phương từ từ nhắm hai mắt hàm hồ một tiếng.

Đổng Học Bân nháy con mắt nói: "Nên thức dậy thôi."

"... Ừm." Khương Phương Phương đưa tay lên trán.

Tựa hồ là vô thức ừm hai tiếng, Khương Phương Phương tỉnh, có chút buồn ngủ vuốt vuốt con mắt, cái này khẽ động, đồ lót trong chăn cũng mơ hồ có thể thấy được một ít, hiện ra một màu da, sau đó Khương Phương Phương lười biếng nhìn về phía Đổng Học Bân, sau khi nhìn vài giây mới nói: "Sao cậu lại tới đây?"

Đổng Học Bân ặc nói: "Tôi tới cái gì?"

Khương Phương Phương phản ứng lại, nhìn bốn phía, "Đây là nhà cậu?"

Cánh tay cũng buông xuống, mang theo chăn quấn lấy thân thể cô ấy.

Đổng Học Bân đổ mồ hôi, "Ừm, ngài ngày hôm qua uống say, nói lười trở về, nên ở chổ này."

"Ngày hôm qua?" Khương Phương Phương xoa trán chậm rãi ngồi dậy, có thể đau đầu, mi tâm cô ấy nhíu rất chặt, hẳn là phản ứng bình thường sau khi say rượu. Cái này vừa dậy, chăn trên người của Khương Phương Phương thuận thế rơi xuống, đem áo ngực và nửa người trên của cô ấy đều bại lộ ở trước mắt Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân ho khan không ngớt, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía bên cạnh, "Ngài..."

Khương Phương Phương vừa nhìn, cũng không có gì xấu hổ, nhẹ nhàng đem chăn kéo lên, bình tĩnh nói: " Quần áo tôi đâu?"

Đổng Học Bân vội hỏi: "Tôi không biết, ngài ngày hôm qua tự mình cởi, tôi vẫn nằm ở trong phòng, ặc, không rõ ràng ngài để ở chỗ nào." Đổng Học Bân cũng giúp cô ấy tìm tìm, cuối cùng rốt cục tìm được một cái vớ chân nằm trong phòng nhỏ, "Trong phòng nhỏ."

Khương Phương Phương à một tiếng, "Ngày hôm qua hai ta cùng ăn?"

Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái nói: "Ừm, ngài không nhớ rõ?"

Không nhớ rõ là tốt, Đổng Học Bân hy vọng cô ấy quên hết không còn một mảnh.

"Có một chút ấn tượng, tôi nghĩ đã." Khương Phương Phương nhàn nhạt xoa xoa mi tâm, lại đưa tay xoa xoa đùi, trong miệng nhợt nhạt nói: "Trên đùi có chút mỏi, giúp tôi đem quần áo đến?"

"Tốt, ngài chờ."

"Ừm, phiền phức."

"Không có việc gì không có việc gì."

Đổng Học Bân đẩy xe đẩy đi vào phòng ngủ, bên trong trống rỗng, ngoại trừ một ít gia cụ ra thì Đổng Học Bân cũng không mua sắm cái gì, dù sao thì hắn cũng ngủ một phòng là được, cúi đầu vừa nhìn, thì nhìn thấy vài món quần áo mất trật tự trên giường, có váy dài, có áo sơmi, có vớ chân. Đổng Học Bân đưa tay đem vào trong ngực, quần áo của Khương Phương Phương chất liệu rất tốt, hẳn là cũng không rẻ, sờ vào rất thoải mái, nhất là vớ chân kia, rất trơn tay, nghĩ đến ngày hôm qua Khương Phương Phương tự an ủi, mặt trên phỏng chừng còn dính không ít mùi, Đổng Học Bân trong lòng cũng nhộn nhạo một chút.

Xoay người ra phòng ngủ, Đổng Học Bân đẩy xe đẩy đem quần áo đưa cho cô ấy, lúc này mới nói: "Vậy ngài mặc quần áo, tôi về phòng trước."

Khương Phương Phương gật đầu, "Ừm."

Đổng Học Bân xoay người trở lại phòng ngủ chủ, đóng cửa.

Trong phòng khách nhất thời truyền đến âm thanh xồn xoạc, còn có tiếng giày cao gót dẫm lên đất, mặc vào rất nhanh, một phút đồng hồ là xong.

"Có thể."

"Vậy tôi đi ra?"

"... Ừm."

Đổng Học Bân đẩy cửa đi ra ngoài, vừa lúc thấy mông đẹp căng tròn do Khương Phương Phương khom lưng, Đổng Học Bân liếc mắt thì nhìn thấy, phía sau của váy có một dấu vết, hình như là vết tích của chất nhày dính dính, rất rõ ràng, hơn nữa cái vị trí đó, Đổng Học Bân vừa nghĩ cũng biết khẳng định là Khương Phương Phương ngày hôm qua để lại, bởi vì ở phía sau váy, cô ấy hình như không có phát giác.

"Ngài đừng làm, một hồi tôi tự dọn."

"Không có việc gì, ngày hôm qua tôi có phải là cho cậu thêm phiền phức?" Biểu tình hiện tại của Khương Phương Phương hình như không giống với trước đó.

"Không có không có, hôm qua tôi cũng uống say, sau đó thì ngủ." Đổng Học Bân nói bậy chối hết, thật ra chốit sạch sẽ.

Khương Phương Phương đem chăn dọn xong, thả lại trên giường trong phòng ngủ nhỏ, lúc này mới đi ra nhìn hắn một cái, "Đêm qua tôi đi phòng cậu sao?"

Đổng Học Bân giả ngu nói: "Hả? Có sao?"

Khương Phương Phương nhìn hắn thật sâu nói: "Tôi cũng nhớ không rõ, luôn cảm thấy có cái ấn tượng này."

"Ặc, tôi cũng không nhớ rõ, ngày hôm qua uống nhiều quá." Đổng Học Bân nói nhảm.

Khương Phương Phương thản nhiên nói: "Ừm, cậu quên thì thôi, cũng không phải đại sự, con người tôi, uống say thì mượn rượu làm càn, cậu đừng chú ý."

Đổng Học Bân phía sau lưng có chút đổ mồ hôi, nhanh chóng ừm à vài câu ứng phó.

Những lời này của Khương huyện trưởng vừa ra, Đổng Học Bân liền rõ ràng, ngày hôm qua ở trước mặt mình làm chuyện kia, Khương Phương Phương tất cả đều nghĩ tới!

Sợ cái gì tới cái đó!

Tình trạng lớn như vậy, cô ấy có thể quên mới là lạ!

Đổng Học Bân lập tức nói tránh đi: "Khụ khụ, một hồi tiểu Diêu đến đây đưa điểm tâm, ngài cùng nhau ăn đi."

"Lần sau đi." Khương Phương Phương chuẩn bị trang phục trên người, xoay người mở cửa, ngay cả bắt chuyện cũng không có, đóng cửa lại, chậm rãi đi.

Đi như thế?

Đây là tức giận?

Hay là xấu hổ?

Đổng Học Bân một mình sững sờ ở trong phòng suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra một nguyên cớ, quấn quýt nha, loại sự tình này hắn thật không biết nên xử lý như thế nào. Nói mình đều đã quên chuyện của hôm qua? Khương huyện trưởng cũng không tin. Giải thích vài câu nói mình cũng uống say? Nhưng loại sự tình này căn bản cũng không thể làm rõ. Đổng Học Bân suy nghĩ nửa ngày, cũng biết thế nào đều không được, nói như thế nào cũng không được.

Ài!

Trên đầu chữ sắc là một thanh đao!

Ngày hôm qua còn không bằng làm bộ ngủ!

Đổng Học Bân cười khổ, bất quá có thể thấy một mặt khác của Khương huyện trưởng, cũng không phải là rốt cuộc không chút thu hoạch, nhưng cái giá phải trả có chút lớn... quan hệ hai người có thể đã lạnh xuống!

Bình luận

Truyện đang đọc