QUYỀN TÀI

Sân hỏa táng Bắc Giao.

Tin tức mặc dù truyền ra không chậm, nhưng rất nhiều người còn chưa biết.

Lục tục còn có người ôm vòng hoa vẻ mặt bi thống vội tới tiễn đưa Đổng Học Bân, mà sau khi nhìn thấy Đổng Học Bân ở trong đại sảnh truy điệu ôm di ảnh trắng đen của chính mình vui vẻ, mấy người đều trợn tròn mắt, vòng hoa trong tay thiếu chút nữa rơi xuống, một đám đều cả kinh như nhau. Tần Dũng cùng Tôn Thụ Lập chính là hai trong số đó, bọn họ bởi vì công tác có điểm khẩn cấp mà chậm trễ, đã tới chậm một ít, ai ngờ vừa lại đây liền thấy được một màn dọa người như vậy, thiếu chút nữa là lên cơn đau tim.

“Đổng lão đệ?”

“Đổng Cục trưởng!?”

Tần Dũng cùng Tôn Thụ Lập quả thực không thể tin được.

Đổng Học Bân cười xấu hổ đối với bọn họ vẫy tay, “Lão Tôn, lão Tần, đến đây? Cảm ơn cảm ơn, mau mời vào, bên ngoài nóng, vào bên trong nghỉ một lát” Người ta từ xa lại đây, Đổng Học Bân dù sao cũng phải tiếp đón, còn phải không ngừng cùng người ta không hiểu chuyện gì giải thích một lần.

Toàn bộ phòng truy điệu chỉ nghe một mình Đổng Học Bân nói chuyện.

“Khi máy bay gặp chuyện không may tôi đã nhảy ra ngoài trước, mới tránh được một kiếp”.

“Ô, cậu mợ, hủy di ảnh đi, đem ảnh chụp của cháu lấy ra là được”.

“Ai ui, mẹ, đồ trong quan tài này không cần nữa, không phải chăn gối thôi sao, trong nhà cũng không phải không có đồ dùng, bỏ đi, ném ném”.

“Hắc, lão Trần cũng đến đây? Cảm ơn”.

“Ồ, đây không phải là Lưu Cục trưởng sao? Mời vào mời vào”.

Lễ tang vốn là một sự kiện thực bi tráng, nhưng hiện tại lại hoàn toàn thay đổi hương vị, nhìn Tiểu Đổng Cục trưởng ở lễ tang chính mình bận trước bận sau tiếp đón khách, mọi người đều có chút không biết nên khóc hay cười, khung cảnh này thật có điểm không thể hiểu nổi, mấy người đài truyền hình cũng nhanh chóng đem một màn này ghi lại. Dù là mọi người ở đây kiến thức qua sóng to gió lớn, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy qua loại lễ tang như vậy, cái này con mẹ nó gọi là chuyện gì! Từ một cái lễ tang đã biến thành hội tiếp đón? Tiểu Đổng Cục trưởng chính là Tiểu Đổng Cục trưởng, cũng luôn có khả năng ra một ít sự tình người khác nghĩ cũng nghĩ không ra.

Bỗng nhiên, mẹ cầm di động kéo con một phen, thấp giọng nói: “Điện thoại của lão Dương”.

Đổng Học Bân cười khổ nói: “Cũng đừng để cho chú Dương lại đây”.

Loan Hiểu Bình tâm tình không tệ, ừm một cái, “Lão Dương đã muốn đến Duyên Đài, bất quá con cũng không có việc gì, mẹ đã bảo hắn đi trở về, hắn gọi điện thoại cho con”.

Đổng Học Bân gật gật đầu, tiếp điện thoại nói: “Chú Dương khỏe không”.

Đầu kia Dương Triệu Đức không có thanh âm.

“Chú Dương?” Đổng Học Bân nghĩ đến tín hiệu không tốt, “Ngài nghe thấy không?”

Dương Triệu Đức thở ra một hơi, “Nghe thấy cháu nói chú cũng an tâm, tình huống cụ thể chú cũng vừa nghe Hiểu Bình nói, trở về là tốt rồi, về sau hiếu kính mẫu thân cho tốt. Mẹ cháu mấy ngày nay cũng không biết khóc bao nhiêu lần, cao huyết áp cũng phạm vào, thiếu chút nữa nằm viện, cháu cũng đừng để cho Hiểu Bình lo lắng nữa”.

“Vâng, sẽ không đâu”.

“Ha ha, vậy chú sẽ không qua đó nữa, chờ cháu đến nhà chú thì gặp mặt một lần luôn”.

“Được rồi, cảm ơn chú Dương đã nghĩ tới cháu, quay về cháu sẽ mời ngài ăn cơm”.

Bên này vừa ngắt điện thoại, Tạ Tuệ Lan đầu kia bỗng nhiên cầm di động híp mắt gọi Đổng Học Bân qua, đem điện thoại nhét vào trong tay hắn, “Mẫu thân tôi, ha ha”.

Hắng hắng cổ họng, Đổng Học Bân tìm một nơi không có người lập tức thật cẩn thận tiếp nghe: “Alo, bá mẫu”.

Chỉ nghe Hàn Tinh Hàn phu nhân nhẹ giọng nói: “Cháu, liền dọa người quá đi” giọng cũng chậm lại, “Cũng không có việc gì chứ?”

Đổng Học Bân cười nói: “Làm cho bác quan tâm, thật có lỗi thật có lỗi, cháu không sao, thân thể rất tốt, ha ha”.

“Ừm, nghe giọng của cháu cũng không giống có việc, vậy là tốt rồi” Hàn Tinh cười khanh khách nói: “Bá mẫu lúc này cuối cùng có thể ngủ an ổn rồi, ha ha, cháu đợi lát, để bá phụ cháu nói chuyện với cháu một chút” Thanh âm của Hàn phu nhân xa xa, không bao lâu, một tiếng hít thở của một người nam truyền tới.

Đổng Học Bân đối Tạ Quốc Bang kính sợ so với Hàn Tinh hơn rất nhiều, người ta là uỷ viên cục chính trị đó, “…Bá phụ”.

Tạ Quốc Bang hơi ừm một tiếng, “Đã trở lại?”

“…..Đã trở lại!”

Tạ Quốc Bang không nhiều lời, nói cũng cùng Tạ Tuệ Lan giống nhau như đúc, một chữ cũng không kém.

Cái này kêu là cha nào con nấy đây mà?

Sau khi ngắt điện thoại, Đổng Học Bân mới nghe Tạ Tuệ Lan nói: “Ba mẹ tôi cùng mẫu thân Tiểu Hạo đang lái xe đến đây, ha ha, đã sắp tới rồi”.

Đổng Học Bân ô một tiếng, “Chị sao không nói sớm”.

Tạ Tuệ Lan cười cười, “Bất quá hiện tại đã trở về rồi, mẹ tôi nói hai ngày nữa để cho anh về Bắc Kinh một chuyến, đến lúc đó mới tâm sự”.

“Được, vậy chị nói cùng bá phụ bá mẫu một tiếng, ngày mai tôi sẽ đi”.

Reng reng reng, reng reng reng, di động Loan Hiểu Bình lại vang lên, tiếp sau đó mẹ alo một tiếng, cuối cùng nháy mắt mấy cái, đưa di động cho Đổng Học Bân, “Là lão lãnh đạo của con”.

Từ Yến Từ đại tỷ sao?

“Alo, Từ Cục phòng?”

“Tiểu tử ngươi, mệnh thật lớn”.

“Khụ khụ, lúc này là vừa vặn, vận khí tốt, a, ngài như thế nào lại gọi đến đây?”

“Vừa nghe nói chuyện của cậu, di động của cậu cũng không thông, tôi tìm người hỏi thăm một chút số điện thoại mẫu thân cậu” Thân là Cục trưởng cục quốc an thành phố Phần Châu, điểm năng lượng ấy vẫn là có, Từ Yến cười nói: “Mới đầu nghe nói cậu gặp nạn bỏ mình, tôi vẫn duy trì thái độ hoài nghi, Tiểu Đổng cậu là loại người nào, người khác không biết tôi còn không biết? Như thế nào sẽ dễ dàng chết như vậy? Nhìn một cái, ha ha, thực để cho tôi nói đúng”.

Đổng Học Bân nghe bên kia có tiếng xe, liền hỏi: “Ngài ở đâu vậy?”

“Ở Bắc Giao huyện chỗ cậu, phía trước chính là trung tâm hoả táng”.

“Ô, Từ đại tỷ, vậy ngài giữa trưa hãy trở về, tôi mời ngài ăn cơm”.

“Được rồi, biết cậu hiện tại bận rộn, về sau còn có cơ hội, hai chúng ta còn cần khách khí này? Cứ lo việc đi, có rảnh nói sau”.

“Vậy cảm ơn lão lãnh đạo”.

Sau khi ngắt điện thoại, Đổng Học Bân nhìn trái nhìn phải, đột nhiên đem mẹ kéo đến một bên.

Loan Hiểu Bình hỏi: “Làm gì?”

“Cái này…” Đổng Học Bân nhìn Tạ Tuệ Lan hạ giọng nói: “Điện thoại Huyên di gọi không thông, nàng có tới đây hay không? Như thế nào lại không thấy?” Thật ra vừa rồi đã muốn hỏi, bất quá Tạ Tuệ Lan luôn luôn ở đó, hắn không tìm được cơ hội.

“Còn nói nữa, Vân Huyên hai ngày trước đã nằm viện”.

“Nàng làm sao vậy?”

“Có thể là lo lắng cho con, hơn nữa Vân Huyên cũng không biết có con với ai, bụng đều đã năm sáu tháng, con còn không biết sao? Nàng thân thể có thể không tốt, mẹ hai ngày này luôn luôn ở bệnh viện cùng nàng, ài, đúng rồi, con nhanh đi bệnh viện nhìn xem, đừng để cho Vân Huyên buồn, lúc trước ở Bắc Kinh Vân Huyên cũng không thiếu chiếu cố cho con” Loan Hiểu Bình không biết chuyện bên trong, nghĩ đến Vân Huyên là vì thân thể không tốt mới nằm viện.

Đổng Học Bân lại biết, Huyên di khẳng định là vì mình nên mới bị bệnh.

Không được!

Đổng Học Bân một chút liền đợi không được, lại tiếp đón một vài người rồi nhanh chóng giải tán “Lễ tang”.

Bình luận

Truyện đang đọc