QUYỀN TÀI

Buổi sáng.

Sắc trời hơi sáng chút.

Bên ngoài phòng bệnh truyền đến chút âm hưởng ầm ĩ, hình như là y tá thay ca.

Đổng Học Bân tỉnh ngủ, mở mắt ra nhìn Cảnh Nguyệt Hoa trong chăn, lại nhìn đồng hồ trên tường một cái, xoa xoa tròng mắt hắn nhanh chóng rời khỏi giường, mặc quần áo rất nhanh, chỉnh sửa đầu tóc, rồi bắt đầu đem giấy ăn lau lau dịch thể màu trắng ban đêm Nguyệt Hoa nôn trên mặt đất, thời gian cả đêm hầu như đã khô, Đổng Học Bân phải dùng chút nước cuối cùng mới lau sạch, cái này cũng không thể để cho người khác thấy.

Lúc này, Cảnh Nguyệt Hoa trở mình một chút "Mấy giờ rồi?"

"Sắp bảy giờ." Đổng Học Bân đáp: "Em dậy rồi à?"

Nguyệt Hoa thở ra một hơi thật dài.

"Ngày hôm qua ngủ thế nào?"

"... Cũng được."

"Vậy được, hiện tại dậy chưa? Anh phỏng chừng y tá sắp tới."

Cảnh Nguyệt Hoa cúi đầu nhìn thân thể của mình " Đem quần áo mặc vào cho em."

Đổng Học Bân rất thích làm chuyện này, có thể xem có thể sờ vào, cớ sao mà không làm, hắn xốc chăn lên, cuối cùng tìm được áo ngực màu đỏ bên cạnh gối đầu, đỡ Nguyệt Hoa ngồi tựa ở giường đầu, đem áo ngực mặc vào cho cô ấy, cánh tay đưa ra phía sau lưng cài móc áo lại, trở lại cuối giường tìm được cái quần lót rực lửa kia, nhắm ngay chân đẹp củaNguyệt Hoa chậm rãi mặc vào, kéo từ dưới lên trên, cuối cùng kéo tới éo, khi Đổng Học Bân lại vuốt vuốt quần lót cho cô ấy, để cho nó thẳng một chút.

Làn da thật là trắng.

Cảm giác thật mềm mại.

Đổng Học Bân nhân cơ hội ăn vài miếng đậu hủ, cảm giác thật không sai.

Ánh mắt tà của Cảnh Nguyệt Hoa liếc hắn, cũng không nói gì thêm.

Sau đó, Đổng Học Bân cũng đem đồ bệnh nhân mặc ở trên người cho cô ấy, sau khi chuẩn bị xong, Đổng Học Bân ôm đầu của Nguyệt Hoa hôn cái trán cô ấy một cái "Bình thường bác sĩ y tá mấy giờ mới đến đây?"

Cảnh Nguyệt Hoa thản nhiên nói: "Tám giờ truyền nước biển."

"Vậy còn không ít thời gian."

"Có ý gì?" Cảnh Nguyệt Hoa túc nhíu mày.

Đổng Học Bân khụ khụ một tiếng "Vậy thì, ban đêm ngày hôm qua đặc biệt thoải mái, bằng không... Ừm dù sao thời gian còn sớm, lại một lần được không?"

Cảnh Nguyệt Hoa lông mày lạnh lẽo "Lại một lần cái gì?"

"Ai da, em đừng biết rõ mà cố hỏi nữa."

"Em thật không biết, anh nói cho ` biết!"

Thấy nàng thay đổi mặt Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói: "Được được, chuyện gì cũng không có, em coi như anh cái gì cũng chưa từng nói đi, rời giường không?"

Cảnh Nguyệt Hoa nhìn hắn "Đỡ em!"

"Ừm, em chậm một chút."

Sau khi mang dép Đổng Học Bân ôm cô ấy đi phòng vệ sinh.

"Em làm đi, anh đi ra ngoài." Đổng Học Bân quay đầu muốn đi.

Nhưng Cảnh Nguyệt Hoa bỗng nhiên nói: "Em mệt mỏi, không động đậy, đánh răng anh cho em.”

"Anh đánh răng cho em?" Đổng Học Bân sửng sốt, nói: "Vậy được, vậy em đứng nhúc nhích."

Cầm lấy bàn chải đánh răng của Nguyệt Hoa ngày hôm qua mình dùng qua, trét kem đánh răng xong Đổng Học Bân đem nó cắm vào trong miệng của Nguyệt Hoa, bắt đầu chải răng cho cô ấy.

Không lâu sau Đổng Học Bân đem bàn chải đánh răng kéo ra "Được rồi."

Cảnh Nguyệt Hoa nặng nề nói: "Chải thêm mấy lần!"

"Đã năm phút đồng hồ rồi, còn chải cái gì?"

"Anh nói chải cái gì?"

Đổng Học Bân ặc một cái, mới nhớ tới trong miệng Nguyệt Hoa còn giữ mùi vị của mình, ho khan một tiếng tiếp tục đánh răng cho cô ấy.

Hai lần......

Ba lần......

Đổng Học Bân hỏi: "Hiện tại được rồi chứ? Không khác biệt lắm?"

Cảnh Nguyệt Hoa miễn miễn cường cường ừ một tiếng, súc miệng phun ra, cuối cùng còn há mồm nhìn gương nhiều lần.

Đổng Học Bân trong lòng nói lầm bầm một tiếng, trong lòng nói em làm cái quái gì thế? Anh em có bẩn như vậy sao?

Rửa mặt xong, Đổng Học Bân đỡ cô ấy nói: "Hiện tại? Thần có cần tắm rửa cho lão nhân gia ngài không?"

Cảnh Nguyệt Hoa nói "... Cảm ơn."

Đổng Học Bân nói: "Thật muốn tắm rửa hả? Vết thương của em không thể dính nước."

"Lau lau cho em là được, Bình Bình còn chưa có vàp cửa nhà em, em không tiện phiền phức cô ấy." Cảnh Nguyệt Hoa dựa vào trên tường, tựa như đang chờ Đổng Học Bân cởi quần áo cho cô ấy.

Giọng nói của Đổng Học Bân có chút khô, hắn biết Nguyệt Hoa làm việc cho tới bây giờ đều là có nề nếp, không có tế bào hài hước, cũng không hay nói giỡn, cho nên tự nhiên biết cô ấy là nghiêm túc, nghĩ tới đây, Đổng Học Bân trái tim lại nhảy loạn lên, nghĩa bất dung từ xắn tay áo, cởi nút buộc cho Nguyệt Hoa, cởi áo, sau đó là quần, áo ngực, quần lót, dép, từng món đều cởi xuống.

Thân thể hoàn mỹ hiện ra không xót gì.

Đổng Học Bân thấy rất chói mắt, cũng không nói nhiều, lập tức đem khăn mặt nhúng nước nóng, cẩn thận lau trên người Nguyệt Hoa giống như lau chùi cho một tác phẩm nghệ thuật.

Cái cổ, ngực, phía sau lưng, đùi, chân, bàn chân.

Đổng Học Bân vẫn là lần đầu tiên quan sát gần gũi thân thể trần như nhộng của Nguyệt Hoa như thế, quả nhiên là có loại cảm giác kinh tâm động phách, Đổng Học Bân kìm lòng không được đưa tay lên ngực cô ấy sờ một chút, Cảnh Nguyệt Hoa nghiêm túc nhìn hắn "Em kêu anh lau người cho em, không kêu anh động tay động chân."

Đổng Học Bân nói: "Vụ án sổ tiết kiệm của em cũng sắp phá, chuyện của Trương Hỏa Trương Bưu cũng kết thúc, phỏng chừng hai ngày nữa phải quay về thành phố, về rồi còn không biết lúc nào tới, khẳng định một thời gian rất dài không thấy em, sờ sờ còn không được sao hả? Coi em keo kiệt kìa."

Cảnh Nguyệt Hoa mí mắt hơi nheo lại "Lúc nào đi?"

"Hẳn là hai ngày nữa, cụ thể còn chưa xác định." Đổng Học Bân thở dài.

"Anh đây là luyến tiếc đi?" Cảnh Nguyệt Hoa nhìn hắn.

Đổng Học Bân nóng mặt nói: "Không phải luyến tiếc đi, anh là luyến tiếc em."

Cảnh Nguyệt Hoa thản nhiên nói: "Vậy vợ của anh đâu?"

"Cô ấy, hừ, anh thấy cô ấy là lại thấy phiền."

Cảnh Nguyệt Hoa à một tiếng, im lặng khoảng chừng hơn mười giây, cô ấy bỗng nhiên nói: "Anh đỡ em ngồi xuống."

"Trong WC có chổ ngồi?"

"Vậy trên mặt đất."

"Em làm gì?"

"Kêu anh đỡ thì anh đỡ đi, nói nhiều quá vậy?"

"Được được được."

Đổng Học Bân không rõ cho nên đỡ cô ấy ngồi xuống, trên mặt đất tất cả đều là nước, nhất thời dính ở trên đùi đẹp đầy ắp của Nguyệt Hoa, cả người cũng bị chen làm thay đổi hình, có một phen phong vị khác "...... Ngồi xuống rồi, sau đó?" Đổng Học Bân thật không rõ ràng cô ấy rốt cuộc muốn làm gì.

Cảnh Nguyệt Hoa lạnh lùng nói: "Cởi quần."

Đổng Học Bân kỳ quái nói: "Quần? Đã cởi cho em rồi mà?"

"... Cởi của anh!"

Đổng Học Bân kinh ngạc "Cởi của anh làm gì? Không có việc gì, quần anh không dính nước."

"... Anh cởi hay không? Không cởi thì đỡ em đứng lên!"

"Đang êm đẹp sao lại vội?" Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái, không thể làm gì khác hơn là đem quần dài cởi xuống, thấy Nguyệt Hoa nghiêm túc nhìn chằm chằm mình, Đổng Học Bân do dự một chút, đem quần lót cởi xuống luôn "Sau đó?"

Cảnh Nguyệt Hoa hít sâu, hơi hé miệng.

Vừa nhìn, Đổng Học Bân cả kinh nói: "Em đây là... Hôm qua không phải nói lần sau không được nữa sao? Thật sao?"

Cảnh Nguyệt Hoa nghiêm mặt hơi giương miệng nói: "... Tiến đến."

"Vậy là được thật hả?"

"Nhanh lên một chút! Một hồi em còn truyền nước biển!"

Đổng Học Bân kích động a, không nói hai lời giống như ban đêm ngày hôm qua giữ lấy đầu của Nguyệt Hoa, từng chút từng chút tiến vào trong khoang miệng ấm áp của cô ấy.

Cảnh Nguyệt Hoa bởi vì vị trí ngồi tương đối thấp, chỉ có thể ngưỡng cái cổ, trong cổ phát ra một tiếng nức nở và nôn khan, nhìn qua rất khó chịu.

Đổng Học Bân vội hỏi: "Hay là thôi khỏi? Đừng mệt em."

Cảnh Nguyệt Hoa cũng không biết có phải là đêm qua suy nghĩ cả đêm nên có nhiều kinh nghiệm, lúc này Đổng Học Bân chỉ cảm thấy miệng cô ấy hung hăng mút vào, sau đó... sau đó … Đổng Học Bân chỉ liên tục hít vào!

Cái tư vị kia, quả thật đừng nói nữa!

Nhìn môi miệng của Nguyệt Hoa căng phồng lên, Đổng Học Bân nghĩ cái cảnh tượng này căn bản không có cách nào diễn tả bằng ngôn từ, quá mê người.

Lúc này, Đổng Học Bân chỉ mới năm phút đồng hồ đã không được.

Không bao lâu, Đổng Học Bân đặt mông ngồi ở trên mặt đất, mồ hôi đầm đìa thở phì phò.

Nhìn Cảnh Nguyệt Hoa bên kia, cô ấy nôn khan ho khan, hình như bị sặc, khụ khụ nuốt một ngụm, sau đó Nguyệt Hoa tự móc cổ hộc ra cái gì, nhưng đã nửa ngày, nhổ ra phần lớn là nước bọt, cái kia, hình như bị Nguyệt Hoa lúc sặc hồi nãy nuốt vào trong thực quản, lúc này tám phần đã ở trong dạ dày. Cảnh Nguyệt Hoa sắc mặt biến đổi, tiếp tục móc họng, nhưng không nhổ ra được.

Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: "Em không sao chứ?"

Cảnh Nguyệt Hoa nói không được "Nôn... ọc..."

Đổng Học Bân vội vã tìm tới khăn tay lau lau chất bẩn còn dính lại trên khóe miệng của cho cô ấy "Xin lỗi, cái kia … em xem chuyện này ầm ĩ, cái kia... Đều nuốt?"

Cảnh Nguyệt Hoa thở dốc, nhắm mắt lại không nói được một lời.

Đổng Học Bân thấy nàng khó chịu, cũng không dám nói cái gì, hắn biết Nguyệt Hoa lần này có thể cho mình tai họa miệng, hiển nhiên là bởi vì mình vừa rồi mới nói luyến tiếc đi còn muốn làm lại một lần, lúc này mới khiến cho Nguyệt Hoa thay đổi chủ ý, Đổng Học Bân rất yêu thương.

Đổng Học Bân lập tức đem tới một lọ nước trái cây "Tới, uống nước trái cây cho bớt chút mùi vị."

Cảnh Nguyệt Hoa sắc mặt có chút tái nhợt tiếp nhận, uống đủ ba ngụm lớn, lúc này mới thở ra một hơi, bình tĩnh mặt lạnh nhìn con mắt của Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân bị nhìn làm cho xấu hổ cực kỳ "Anh thật không phải cố ý, quên đi, đều là lỗi của tôi, lỗi của tôi, đừng nóng giận, em hiện tại đang trong lúc hồi phục, tức giận không tốt cho thân thể."

Cảnh Nguyệt Hoa nghẹn nửa ngày mới nói "... Giúp em súc miệng."

"Được." Đổng Học Bân biết cô ấy sẽ có yêu cầu này, sớm kem đánh răng trét lên bàn chải rồi, cũng chậm rãi cắm vào trong miệng Nguyệt Hoa, chải răng cho cô ấy một chút.

Một lát sau, Đổng Học Bân mới phát hiện động tác đánh răng cho cô ấy cũng có chút mờ ám.

Vừa vào vừa ra vừa ra vừa vào, thấy thế nào cũng chẳng khác gì vừa rồi, cũng là thay đổi một góc độ mà thôi.

Tựa như vì làm sạch sẽ khoang miệng, Cảnh Nguyệt Hoa cũng vô cùng phối hợp, một hồi ngửa đầu, một hồi nghiêng đầu, một hồi cũng chặt cái miệng, khiến cho bàn chải đánh răng ra vào khoang miệng không cùng một góc độ.

Đổng Học Bân máu sôi trào, hận không thể lăn qua lăn lại Nguyệt Hoa thêm một lần.

Cái đầu lưỡi kia của Nguyệt Hoa, quả nhiên là làm cho vô cùng kích thích!!.

Bình luận

Truyện đang đọc