QUYỀN TÀI

Hai ngày sau.

Hyện Duyên Đài, huyện thành.

Đổng Học Bân đã quên mình đã bao lâu không trở lại nhà, trên đuờng cái dẫm nát đã lâu, nhìn người đi đường và xe hai bên đường rất thưa thớt, trong lúc nhất thời có chút cảm khái. Huyện Duyên Đài là địa phương kinh tế tương đối rớt lại phía sau, ghé qua trước quàng trường vùng sát cổng thành nhìn dòng xe cộ cơ bản không thấy được cái xe gì, chung quanh tòa nhà và quần áo dân bản xứ cũng có thể nhìn ra, ở đây và vùng ngoại thành kinh thành mười năm trước không sai biệt lắm, nhưng mà duy chỉ có hoàn cảnh tốt hơn một chút so với kinh thành, nhìn ra phương xa, có thể thấy được từng dãy núi như sóng phập phòng giống như cá vờn quanh trong mây mù lờ mở, một khí tức thiên nhiên yên tĩnh đập vào mặt mà đến.

Hít chút không khí mới mẻ, Đổng Học Bân hào hứng bừng bừng đi vào một cữa hàng bàng hiệu bánh thịt bên đường.

Trong tiệm làm ăn cũng rất tốt, bảy tám bàn đã có ba bốn bàn ngồi đầy, mùi thơm bánh thịt nhộn nhạo tại bốn phía.

Đổng Học Bân là vừa hạ xuống máy bay liền xe chuyển đường dài tới, trên phi cơ quá lâu, Đổng Học Bân đến bây giờ đã đói bụng, thế là tìm bàn không có người ngồi xuống, bàn tay vỗ nhẹ nhẹ mặt bàn, nói với,bà chủ: “Bà chủ, cho nữa cân bánh thịt kinh đông”.

“Đến liền!”, bà chủ vén rèm lên xem xét, đi ra đằng sau chuẩn bị.

Chỉ chốc lát sau, bánh thịt hé mở nóng hổi đã được bưng lên.

Đổng Học Bân nếm, da mỏng,,thịt dày, mỡ bao quanh, chất mềm mại, thịt non mịn, tư vị quả nhiên khá hơn so với trong kinh, chính tông mà!!

Tuy trong kinh cũng có bán bánh thịt Kinh đông, nhưng nơi bắt đầu hẳn là tại tinh Bắc Hà, nhưng mà bởi vì tinh Bắc Hà liên tiếp cùng kinh thành, giống như huyện Duyên Đài, lái xe trở lại trong kinh đều không cần dùng đến ba giờ, rất gần, thế cho nên sai biệt về văn hóa lại không tính là lớn, âm thực, tập tục, đều là như thế, đây cũng là nguyên do lúc trước Đổng Học Bân vừa nghe Tạ Tuệ Lan nói, có thể hoạt động điều mình đến Duyên Đài huyện mới cao hứng như vậy, nếu là thật sự đến tây bắc hoặc là phía nam, Đổng Học Bân có khả năng không thích ứng, dù sao sinh sống nữa đời người ở kinh thành, đã thành thói quen.

Một miếng... hai miếng... ba miếng...

Đổng Học Bân ăn rất chậm rãi, hận không thể há nửa miệng, mình bây giờ là phó cục trưởng, cần chú ý phong độ.

Hai mươi phút sau, khách phần lớn đã đi sạch sẽ.

Bà chủ bưng một chén cháo nóng hầm hập đi tới, cười nói: “Tiểu tử, cháo của cậu”.

Đổng Học Bân ngẩng đầu, “Cháo là tặng? Cảm ơn”.

Bên kia cũng không còn buôn bán, bà chủ lấy cái bao tay và tạp dề dính đầy mở xuống, cười dịu dàng ngồi xuống đối diện với Đổng Học Bân, “Nghe khẩu âm cậu là người trong kinh à? Đến huyện Duyên Đài mấy năm? Công tác hay học tập?”

Đổng Học Bân cười cười, “Công tác”, Bà chủ ngoài ý muốn nói: “Ai ui, xem cậu còn rất trẻ tuổi, còn tưởng rằng cậu là học cao trung đại học, sớm công tác như vậy?”

Đổng Học Bân nói: “Ha ha, đại tỷ, tôi xem chị cũng không lớn hơn mấy tuổi, thật sự không có nhìn ra chị là bà chủ nhà cửa hàng này cơ”.

Bà chủ mặt mày hớn hở nói: “Tiểu tử này thật là có thể nói, tôi sắp bốn mươi rồi” Bình thường, người làm ngành sản xuất ăn uống rất hay nói, bà chủ cũng không ngoại lệ, ríu ra ríu rít trò chuyện cùng với Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân hầu như hoàn toàn không biết gì đối với tình huống huyện Duyên Đài, đang muốn hỏi một chút, thấy bà chủ đưa tới cửa, già bộ như thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, tình trạng an ninh bên này thế nào?”

Bà chủ nhếch lên miệng, “Giờ đây cái thế đạo này đâu có chỗ nào trị an tốt? Đều có chuyện như vậy”.

“Nghe ý tứ này của chị, trị an Duyên Đài chúng ta rất kém cỏi?”

“Vậy cũng không thể nói, dù sao bình thường trong huyện đều như vậy, thu bảo vệ phí, đến quán cơm quấy rối, cứ cách mấy tháng phải đi lên một lần, đám chết tiệt kia, lẫo nương sớm muộn gì cũng thu thập bọn họ”.

Đổng Học Bân lại không ngoài ý muốn, loại sự tình này ở kinh thành cũng rất thông thường, “Chị không báo cảnh sát?”

Bà chủ hừ hừ một tiếng nói: “Báo cảnh sát có tác dụng gì? Đơn giản là đổi lại thu phí bảo vệ, hơn nữa bên kia ra giá so với mấy tên côn đồ kia còn nhiều hơn, lúc tôi vừa khai trương có hai tên cảnh sát xem xét tới ăn cơm, ý tứ nói gần nói xa chính là tôi cho bọn hắn chút tiền, sau này bọn họ bao chỗ này của tôi, nhưng tôi giả bộ như không nghe hiểu, kết quả ngày hôm sau đẫ có vài tên lưu manh tới rồi, nói trong bánh thịt của tôi có mất con ruồi bọ đi vào, không phải nói là tôi đây không vệ sinh sao, tôi hoài nghi bọn họ đều là một nhóm người, nguyên đám khốn này, không phải thứ tốt”.

Đổng Học Bân nói: “Cũng không thể nói hiện tượng cá biệt như vậy, không phải một gậy đều đánh chết sao”.

Bà chủ đương nhiên không biết trước mắt người trẻ tuổi kia chính là phó cục trưởng cục công an mới tới, “Cậu còn trẻ, chuyện bên trong cậu không rõ, bỏ đi, không nói cái này”.

Lại nói với nàng một ít lời, từ bên cạnh rõ ràng tình huống hệ thống công an, Đổng Học Bân mới tính tiền rời đi, cầm điều lệnh và hồ sơ đi pbởng Tổ chức huyện ủy báo danh.

Ký túc xá huyện ùy chính phủ huyện tại đường Xuân Giang, một khu vực rất phồn hoa.

Lên tiếng chào hỏi cùng phòng thường trực chỗ sau khi gọi điện thoại xác nhận, Đổng Học Bân mới được cho đi.

Tiếp đãi Đổng Học Bân là một Phó phòng Tổ chức họ Hàn, hắn cười cười nắm chặt tay Đổng Học Bân, “Đổng Cục trưởng, một mực nghe nói cậu tuổi trẻ có triển vọng, không ngờ còn trẻ như vậy, chúng tôi đợi đã lâu, tôi đại biểu huyện ủy hoan nghênh cậu đến” Nói vài câu khách sáo, Hàn Phó phòng đưa mắt nhìn túi hành lý của hắn, cười nói: “Tôi đưa cậu đi cục công an, để cho bọn họ an bài nhà khách cho cậu ở lại trước”.

Lúc này, điện thoại trên bàn Hàn phó phòng vang lên, hắn ừm vài tiếng, hình như là có việc.

Chờ hắn treo điện thoại, Đổng Học Bân nói: “Hàn trưởng, anh có việc vội vàng phải làm, tôi tự đi huyện báo danh”.

“Như vậy sao được”.

Đổng Học Bân chối từ vài câu, Hàn phó phòng thì không nói gì, nhưng vẫn gọi điện thoại kêu lái xe chờ Đổng Học Bân tại cửa ra vào, lái xe đưa hắn đi đến cục. Đổng Học Bân nhìn ra được, thái độ Hàn phó phòng đối với mình không tính là rất nhiệt tình, có lẽ lúc Tạ Tuệ Lan giúp mình điều động cũng không nói rõ, bằng không như biết mình là đi Tạ gia quan hệ, Hàn phó phòng không nên có cái thái độ này, đương nhiên, cái này cũng đúng là Đổng Học Bân muốn nhìn, trước khi đi Từ Yến và Tạ Tuệ Lan lần nữa dặn dò mình phải khiêm tốn, Đổng Học Bân cũng là có như vậy ý định, cho nên mới không bắt Hàn phó phòng đưa hắn đi, hắn muốn học tập Phó cục trưởng Lưu Hoa, dùng phương thức thấp nhất đến nhậm chức.

Không bao lâu, Học Bân đứng ở cửa ra vào đại viện cục công an huyện.

Liếc qua hướng vài ký túc xá bên trong, Đổng Học Bân cũng có chút bất đắc dĩ, vốn tường rằng hệ thống văn phòng quốc an đã là đơn sơ nhất, không ngờ huyện cục cũng giống như vậy, vài đống ký túc xá rất cũ tràn đầy tang thương tuế nguyệt, nhựa đường trên mặt đất cũng nứt ra, bên ngoài tường vây gồ ghề, mất không ít sơn, quả thực hoàn cảnh so với văn phòng mình còn muốn kém hơn một chút, xem ra huyện Duyên Đài thật là một cái huyện nghèo không còn gì, phương diện tài chính không quá giàu có.

Bảo lái xe trở về, Đổng Học Bân mang theo hành lý đi vào báo danh.

Nghe được Đổng Cục trưởng từ quốc an điều đến, huyện cục công an lo liệu mọi thứ, vội vàng đi ra từ trong ký túc xá ức là một thiếu phụ ba mươi lãm tuổi gì đó, tướng mạo mặc dù hoàn toàn không có cách nào đánh đồng cùng Tạ Tuệ Lan và Cù Vân Huyên, nhưng coi như có một chút tư sắc, Hồ Tư Liên xem qua ảnh chụp Đổng Học Bân, liếc mắt nhận ra hắn, mặc dù đã biết tuổi Phó cục trưởng mới tới rất nhỏ, nhưng nhìn thấy Đổng Học Bân mặt non như thế, Hồ Tư Liên vẫn không nhịn được kinh ngạc, xa xa đã vươn tay đến, vẻ mặt tươi cười nói: “Ngài là Đổng Cục trưởng à? Tôi là Hồ Tư Liên trung tâm chỉ huy”.

Văn phòng huyện cục giờ đây đều đổi tên gọi trung tâm chỉ huy, nhưng mà mọi người bình thường vẫn nguyện ý gọi là văn phòng.

Nghe được nàng tự xưng là văn phòng, Đổng Học Bân rõ ràng nàng không phải Chủ nhiệm thì chính là Phó Chủ nhiệm, thế là cười ha hả theo sát nắm chặt tay nàng, “Hồ Chủ nhiệm, chị quá khách sáo rồi, còn phiền toái chị đi ra tiếp tôi, ngượng ngùng”.

Hồ Tư Liên cười rất sáng lạn làm cho người ta thấy mắt hỗn loạn, “Đổng Cục trưởng, ngài quá khách khí, à, ngài đến một mình?”

Đổng Học Bân cười cười ừm một câu.

Hồ Tư Liên có chút kỳ quái, phòng Tổ chức bên kia vì sao không phải lãnh đạo đến đưa Đổng Cục trưởng, bình thường tân quan tiền nhiệm đều có tình huống như vậy.

Cục trưởng mới tới mới hai mươi ba tuổi, sự tình đã sớm truyền ra tại huyện cục, hai mươi ba tuổi có thể điều động xuống cơ sở làm lãnh đạo cấp phó khoa thực chức, loại người này không phải đặc biệt có năng lực chính là đặc biệt có bối cảnh, nếu như phòng Tố chức huyện bên kia không coi trọng không phải người đến đua Đổng Cục trưởng tiền nhiệm, vậy cũng ý nghĩa Đổng Cục trưởng tám phần là loại người dụa vào năng lực lên chức, không có bối cảnh gì quá lớn.

Hồ Tư Liên âm thầm quan sát Đổng Học Bân một phen, “Đổng Cục trưởng, văn phòng ngài, tôi đã thu thập xong, tôi đưa ngài qua”.

Đổng Học Bân cân nhắc một chút, “Đi Cục trưởng và Chính ủy trước”.

“Cục trưởng và đại bộ phận lãnh đạo đều đi họp, khả năng phải ngày mai mới trở về”.

“Như vậy à” Đổng Học Bân gật gật đầu, “Vậy đi nhận phòng đi”.

Hồ Tư Liên mang theo Đổng Học Bân vào một tòa ký túc xá đối diện đại viện, trực tiếp lên tầng năm. Trên đường đi, không ít cảnh sát mặc đồng phục cảnh sát hoặc là nhân viên văn phòng không có mặc đồng phục cảnh sát đều từ biểu lộ Hồ Chủ nhiệm trong lúc đó đoán được người bên cạnh nàng là ai, đều cung kính chào hỏi cùng Đổng Học Bân.

“Đổng Cục trưởng”.

“Đổng Cục trưởng...”

Đổng Học Bân rất tùy ý đi tới, con mắt hơi khép lại, mhu cười gật gật đầu cùng mọi người, cái loại tư thái cầm giọng quan này tất cả đều là học tập trên người Tạ Tuệ Lan, lãnh đạo sao, tự nhiên muốn có cái giá lãnh đạo, băng không người ta làm sao coi cậu là lãnh đạo? Làm sao lại tôn trọng cậu?

Bình luận

Truyện đang đọc