QUYỀN TÀI

Ngày hôm sau.

Sáng sớm.

Tỉnh thành, phòng khách sân bay.

Đổng Học Bân lái xe đưa người của thành phố Phần Châu đến đây, dừng lại trong bãi đỗ xe, sau đó Đổng Học Bân cẩn thận đỡ vợ đi làm đăng ký thủ tục, ngay cả Tuệ Lan đều không có chuyện gì có thể bước đi, Đổng Học Bân cũng vẫn che chở, một phút cũng không rời bên cạnh vợ, rất lo cô ấy.

"Đổng huyện trưởng."

"Ừm? Làm sao vậy?"

" Vé máy bay chúng tôi sao cũng?"

"À, đều là khoang hạng nhất."

"Ặc, cái này không tốt? Vậy sao được."

"Không có việc gì, một chuyến này tất cả mọi người khổ cực, khẳng định phải cho các người thoải mái trở về."

Đổng Học Bân tự nhiên không sợ dùng tiền, vé máy bay toàn bộ nhờ người đặt khoang hạng nhất, may mà là tỉnh thành tây bộ xa xôi, người không nhiều lắm, nếu không khoang hạng nhất khẳng định là không đặt được nhiều. Người của thành phố Phần Châu và Liêu Nhất Dân cũng là sau khi tới đăng ký mới biết được, nói thật, Liêu cục trưởng cái cấp bậc này đều chưa được một lần ngồi qua khoang hạng nhất, càng đừng nói cán bộ bên dưới, cho nên đều có chút ngượng ngùng.

Liêu Nhất Dân khách khí nói: "Chúng tôi trở lại chi trả, đến lúc đó tiền..."

Đổng Học Bân khoát khoát tay, "Thành phố chúng ta chỉ trả tiền cho khoang hạng nhất, cái này tôi còn không biết? Không cần phiền phức, đều tính cho tôi, cái này coi như tôi đãi."

Liêu Nhất Dân cười khổ, "Vậy cảm ơn Đổng huyện trưởng, lại cho ngài tiêu pha."

"Lúc đầu cũng là chuyện của vợ tôi, nói chuyện tiêu pha gì." Đổng Học Bân đỡ Tạ Tuệ Lan đi đến cửa kiểm tra, "Các người đi đường cẩn thận nha."

"Được." Liêu Nhất Dân nói: "Ngài cũng trở về đi, có chúng tôi rồi."

Bên trong một người nữ khoa viên rất có ánh mắt đi đỡ Tạ Tuệ Lan."Tạ thị trưởng tôi đỡ ngài."

Tạ Tuệ Lan cười cười, "Đã sớm nói tôi không sao, không cần, được rồi Tiểu Bân, anh nhanh chóng trở về đi, đưa đến chổ này thôi, cửa kiểm tra anh cũng không qua được."

Đổng Học Bân ừm một cái, nói: "Vậy em đi đường chú ý."

Tạ Tuệ Lan cười ha ha, "Em biết, tới nơi em gọi điện thoại cho anh."

Các cán bộ của thành phố Phần Châu cũng đều vung tay lên cáo từ cùng Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân gật đầu. Trước mặt của bọn họ cũng không thân thiết gì với vợ, hai vợ chồng nhìn nhau không nói cái gì, thấy Tạ Tuệ Lan xoay người cùng người của thành phố Phần Châu rời đi. Đổng Học Bân cũng không đi, mà là nhìn theo bọn họ qua cửa kiểm tra, chờ mấy người biến mất trong tầm mắt, Đổng Học Bân mới cất bước quay đầu lại nhìn vài lần, đi ra bãi đỗ xe lên xe, trở lại huyện Thành Cương. Vốn lần này vợ tới có thể cùng cô ấy đoàn tụ vài ngày, kết quả ầm ĩ ra một chuyện như thế, tính ra cũng chỉ được thân thiết với Tuệ Lan một ngày mà thôi, Đổng Học Bân trong lòng cũng có chút bực mình, tất cả đầu sỏ gây nên đều là đám người huyện Thành Cương. Cái món nợ này phải tính!

...

Buổi sáng.

Thị trấn huyện Thành Cương.

Đổng Học Bân không có liên hệ cán bộ của huyện Thành Cương, lại càng không ở nhà khách huyện của bọn họ, mà là chọn một khách sạn, đi dùng chứng minh thân phận vào ở.

Tầng cao nhất.

Phòng thương vụ.

Đổng Học Bân sau khi mướn phòng cũng tắm rửa một cái, sau đó gọi điện thoại kêu một ít đồ ăn bảo bọn họ đưa vào trong phòng. Chờ ăn uống no đủ, Đổng Học Bân chậm rãi bước tới bên cạnh cửa sổ, mở rèm cửa sổ ra, nhìn một tòa nhà đối diện một chút, chính là đại viện huyện uỷ mới còn chưa hoàn công. Cái khách sạn này ngay tại đối diện đường của đại viện huyện uỷ mới, trên cơ bản là đối mặt. Cự ly cũng khoảng hai trăm mét. Đổng Học Bân ghé vào bệ cửa sổ hút thuốc, vừa hút vừa nhìn, ánh mắt chớp động, vừa nhìn cũng là hình dạng không ra được chủ ý hay.

Rốt cuộc có nên ra nặng tay hay không?

Đổng Học Bân thoáng có một tia do dự.

Phế đi người của bọn họ, mắng lãnh đạo huyện bọn họ, cơn tức trong lòng của Đổng Học Bân cũng ra không ít, hiện tại chỉ còn một mình Lý Chí Tân cần thu thập, ừm, hơn nữa còn Vương phó huyện trưởng, nếu làm như vậy, có phải là quá lớn? Nếu là một chiêu thức đơn giản trừng trị bọn họ, lại quá tiện nghi bọn họ, thật sự có chút không được, dù sao bọn họ quả thật là khinh người quá đáng!

Làm sao bây giờ?

Tới hay không?

Đổng Học Bân híp mắt trầm tư.

...

Cùng lúc đó.

Bệnh viện nhân dân huyện.

Bên trong và bên ngoài phòng giám hộ số hai đều chen không ít người, Lý Chí Tân và Vương phó huyện trưởng bọn họ đều đến, cuối cùng thấy có chút loạn, Lý Chí Tân kêu người đi ra một ít. Bọn họ là tới thăm bệnh, bởi vì tám người vào lúc sáng sớm và buổi sáng đã tỉnh lại năm người, bên trong có thư ký huyện trưởng Chu Duy và Tôn tổng của công ty kiến trúc, bọn họ tất cả đều trong phòng giám hộ số hai, xem ra đã thoát khỏi nguy hiểm.

"Tiểu Chu!" Lý Chí Tân sắc mặt có chút trầm, "Thế nào?"

Chu Duy phẫn hận nhìn phía hai chân dưới chăn, ngẩng đầu nhìn hướng Lý Chí Tân, cắn răng nói: "Lý... Huyện trưởng, Chân... Của tôi... Còn có hy vọng hay không... Cái này cũng là câu nói đầu tiên của Chu Duy sau khi tỉnh lại nói với bác sĩ, bất quá bác sĩ lúc đó không trả lời hắn.

Lý Chí Tân hơi trầm ngâm, vẫn là nói cho hắn, "Phần bị đứt đã tìm trở về, bất quá lề bị tổn thương nghiêm trọng, bác sĩ nói đã không có biện pháp nối lại."

Chu Duy sớm có dự liệu, nhưng sắc mặt vẫn trắng lại.

"Tiểu Chu." Lý Chí Tân cổ vũ nói: "Cậu nên chịu đựng cho tôi, không có chân cũng không có gì, chúng ta xài chân giả, khẳng định có thể đứng lên."

Chu Duy không nói chuyện.

Bên kia, vương Phó huyện trưởng cũng và Tôn tổng của công ty kiến trúc cũng nói.

"Lão Tôn, tay ông còn đau hay không?" Vương phó huyện trưởng hỏi.

Tôn tổng cắn răng, "Tay của tôi có thể nối được không?" Gã bị đứt một tay, thương thế coi như là nhẹ trong tám người.

Vương phó huyện trưởng thở dài, hơi lắc đầu một chút.

Nghe vậy, Tôn tổng nhất thời im lặng, hiển nhiên bị đả kích rất lớn.

Bầu không khí bên trong nhất thời trở nên có chút áp lực, tất cả mọi người tâm tình không tốt lắm.

Cuối cùng vẫn là Lý Chí Tân phá vỡ cục diện bế tắc, nhìn Chu Duy nói: "Tiểu Chu, tôi biết cậu vừa tỉnh, còn cần khôi phục, bất quá tôi hiện tại cần tình huống cụ thể và chi tiết lúc đó, cậu nghĩ đến cái gì thì nói cho tôi biết, chuyện này chúng tôi sẽ toàn lực điều tra."

"Điều tra?" Chu Duy nói.

"Đúng vậy." Lý Chí Tân nói: "Cậu nghĩ đây là ngoài ý muốn sao?" Lời này rõ ràng có chút ám chỉ, đây là lại muốn đem sự cố trách nhiệm đẩy ra bên ngoài. Lý huyện trưởng nói khiến cho trong phòng tất cả mọi người không nói, đều nhìn về phía bọn họ, nhíu mày có nhíu mày, sửng sốt có sửng sốt.

"Tôi... Không biết...." Chu Duy nói.

Lý Chí Tân nhìn hắn nói: "Cậu nên suy nghĩ một chút."

Chu Duy dừng lại một chút, nói: "Chạy lúc, Đổng Học... Bân... đẩy qua... Tôi!"

Lý Chí Tân con mắt lạnh lẽo, "Cậu xác định? Hắn đẩy cậu thế nào? Lúc nào?"

"Là... sau đó." Chu Duy gian nan nói: "Nếu không phải hắn... Che bên cạnh... Tôi... Thép tấm sẽ không... Rơi đến tôi... Hắn còn đem... Chân của tôi... Dẫm nát!"

Vương phó huyện trưởng làm bộ kinh ngạc, "Ý của cậu sự cố là Đổng Học Bân chế tạo? Không phải ngoài ý muốn? Mà là sớm có dự mưu? Lúc này mới mang các người đi qua trả thù?"

Một cán bộ ặc một tiếng, "Lý huyện trưởng, Vương huyện trưởng, lúc đó..."

"Không có hỏi cậu!" Lý Chí Tân không lưu tình chút nào cắt đứt hắn, "Tiểu Chu, cậu nói tình huống cụ thể."

Chu Duy phỏng chừng cũng nghe ra ám chỉ của lãnh đạo huyện, ngữ khí hung ác, "Hẳn là... Là đổng học... Bân... Bố trí tốt... Nếu không quá... Trùng hợp!"

Vương phó huyện trưởng nhìn về phía Tôn tổng, "Tôn tổng? Ông nhận thấy cái gì sai không?"

Trong phòng cũng có hai người cảnh sát, là cố ý được mấy người lãnh đạo mang đến, nghe xong cũng lấy vở ra ghi lại, coi như lấy lời khai và nhân chứng.

Cái công trình này, Lý Chí Tân và Vương phó huyện trưởng bọn người là tổng chỉ huy, nhưng thực tế công tác kiến trúc vẫn là đám người Tôn tổng làm, liên tục xảy ra hai lần ngoài ý muốn, Tôn tổng cũng đương nhiên không muốn đem trách nhiệm nhận lên trên người mình, bằng không ít nhất là một tội danh giám thị không nghiêm, "Tôi nghĩ bên trong cũng có chổ không đúng, chúng tôi đều làm tốt giám thị thi công, vật liệu cũng cố định, nhưng gió vừa thổi vẫn rơi xuống, bên trong khẳng định có người giở trò quỷ! A!" Nói đến chổ kích động, chổ cụt tay của Tôn tổng chạm trúng giường, kết quả đau đến nổi mồ hôi chảy ra.

Vương phó huyện trưởng còn nhớ ngày hôm qua Đổng Học Bân mắng mình, nhất thời đề nghị nói: "Lý huyện trưởng, tôi thấy trước tiên đem Đổng Học Bân khống chế lại đã."

Lý Chí Tân liếc nhìn ông ta một cái, trước đây gã chưa từng hy vọng đối với trình độ chính trị của Vương phó huyện trưởng, đây là một người dựa vào thời vận may mắn, đối phó dân chúng cũng được, Vương phó huyện trưởng khởi xướng vẫn rất có uy hiếp, cũng là một khẩu súng tốt, nhưng đấu tranh chính trị thì ông ta căn bản dốt đặc cán mai. Khống chế Đổng Học Bân? Khống chế một thường vụ phó huyện trưởng? Khống chế một người thường vụ phó huyện trưởng có vợ là phó thị trưởng? Nào có đơn giản như vậy, cho dù Lý Chí Tân đáp ứng, bí thư huyện uỷ khẳng định cũng không dám đồng ý.

Chuyện này phải từ từ đến.

Phải từng chút từng chút điều tra.

Lý Chí Tân trong lòng sớm đều có chủ ý, chuyện của Tạ Tuệ Lan cũng may, dù sao người không sao, xuất viện kết quả kiểm tra đã tất cả, nhưng ngoài ý muốn lần thứ hai không phải chuyện đùa, đó chính là tám người bị thương tàn, phải tìm ra một người chịu trách nhiệm để cho mọi người một công đạo.

Ai gánh cái trách nhiệm này?

Dùng ai tới dời mâu thuẫn và lực chú ý?

Người của huyện Thành Cương bọn họ? Khẳng định không được! Vậy cũng chỉ có Đổng Học Bân!

Ra giám hộ phòng, một cảnh sát hỏi mấy người cán bộ và khoa viên, nói: "Tình huống các người lý giải là gì?"

Một cán bộ bộ do dự rất lâu.

Vẫn là một người khoa viên nói: "Khi đó có thể thật sự là ngoài ý muốn, chúng tôi tận mắt thấy đồ từ trên lầu rơi xuống, Đổng huyện trưởng lúc đó ngay tại dưới lầu, cái này... Cái này động tay động chân như thế nào, hơn nữa cuối cùng vẫn là Đổng huyện trưởng đem Chu bí thư và Tôn tổng lôi ra, nếu không thật sự có thêm thương tổn, Chu bí thư bọn họ cũng không về được." Hắn vẫn là có chút lương tri, thấy rõ ràng là được Đổng huyện trưởng cứu một mạng, Chu bí thư còn cắn ngược lại một cái, điều này làm cho hắn rất buồn nôn, "Hơn nữa chủ nhiệm Lý bị đập trúng cổ liệt toàn thân, cũng là Chu bí thư kéo ông ta làm tấm chắn mới bị, là Chu bí thư vì bảo mệnh mà làm hại ông ta."

Nhưng Lý Chí Tân và Vương phó huyện trưởng đều ở phía trước đi, hình như không nghe thấy.

Mấy người cảnh sát vừa nhìn, cũng ngừng bút, đoạn này không có ghi lại.

Bình luận

Truyện đang đọc