QUYỀN TÀI

Ngày hôm sau. Trời đã sáng, cũng không biết là mấy giờ.

Ngoại thành Huyện Mã Dương, trong rùng cây cách quốc lộ không xa nhung nhiệt độ khá lạnh, một số cây cò sương sớm đã kết bàng. Mấy con chim sè đậu trên đình xe Audi lười biếng đập cánh kêu ríu ra ríu rít, đột nhiên chiếc xe vừa động, đám chim sè lập tức giải tán, run rẩy lao đi như bay.

Trong xe.

Đổng Học Bân tình lại, mắt chưa mờ đã ngáp dài một cái và lười biếng ưỡn lung, mãi đến khi đụng phải một khối thịt mềm to Đổng Học Bân mới ngẩn người ra, thoáng cái thanh tình lại. Hắn xoa mắt trợn mắt nhìn chung quanh, đập vào mắt hắn chính là bóng lung trắng bóng cùa một nữ nhân, cạnh đó là một đống quằn áo sơmi nội y gì đó lộn xộn, hắn tự cố hít sâu một hơi trong lúc nhất thời ngây người ra.

Nghĩ lại!

Chính mình ngày hôm qua đã làm gì Từ đại tỳ kìa!

Thôi rồi, lần này gây ra hoạ lớn rồi!

Đổng Học Bân xanh nứt, động cũng không dám động đậy, thân mình hắn cùng Từ Yến đang ngủ say dán vào nhau. Thực hận không thể nhanh chóng mặc quằn áo rồi bò ữốn mất dạng nhung nếu mình muốn lấy quần áo thì khẳng định là Từ Yến sẽ tình dậy, hơn nữa nơi này là vùng ngoại thành, không có xe mình làm sao quay về huyện thành được? Đổng Học Bân lo lắng nửa ngày rồi đành phải buông tha chuyện chạy trốn, tự mình an ủi ngày hôm qua là do Từ đại tỳ chù động, hắn chì là bất đắc dĩ thôi. Ai, chính mình hôm qua cũng uống không ít rượu, nếu không cũng đâu có hồ đồ như vậy chứ. Từ đại tỳ say, nếu mình ữói cô ấy lại thì có thể ngàn càn được. Chuyện này, đã xày ra chuyện rồi! Đổng Học Bân ơi là Đổng Học Bân, ngươi nói ngươi có thể làm chuyện hơn người gì chứ? Ngay cà chút lực khống chế cũng không có??

Nhìn xem, đã tám giờ sáng rồi. Làm sao bây giờ? Từ Yến nếu tình lại không giết mình mới lạ??

Đổng Học Bân vừa khổ không nói nổi vừa thoải mái do được Từ Yến tối hôm qua đã nhiệt tình chiến đấu. Quà thực là thoải mái từ đầu ngón chân đến tận da đầu. Nhớ lại lúc trời chưa sáng, không bị Từ Yến dùng kỹ xào quấy rối, Đổng Học Bân thoải mái cảm thụ được cảm xúc khi cái mông đẹp cùa Từ đại tỳ dán vào đùi minh, thoải mái hít hà hương vị cùa nữ nhân thành thục, thực sự là hường thụ, cứ nẳm như vậy Đồng Học Bân thấy cà người, mỗi một cái tế bào đều như đã cơn nghiện, hiện tại rất là sàng khoái.

Bỗng dung, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên!

Reng reng reng. Reng reng reng, âm thanh thực dồn dập khiến Đổng Học Bân cà kinh!

Đổng Học Bân cũng không kịp Từ đại tỳ đã tình hay chưa mà cuống quít đẩy thân hình đầy đặn cùa Từ đại tỳ ra mà lấy điện thoại di động ra sau đó mới nhìn lại mặt Từ Yến, xem ra còn đang ngủ, chưa tình lại.

Đổng Học Bân buông lòng xem xét dãy số, là Chù nhiệm Liêu Hoa Hùng cùa ùy ban ký luật Thị uỳ gọi tới, suy nghĩ một chút Đổng Học Bân bắt máy.

Đổng Học Bân hạ giọng nói:“Alo, Liêu Chù nhiệm hà?”.

“Đổng Chù nhiệm, anh có ờ khách sạn không?”.

“ừm, tôi ra ngoài có chút việc”.

“Vậy nhiệm vụ hôm nay anh có chì đạo gì không?”.

“Được, phân tổ đi xuống huyện Mã Dương nhìn xem, đùng thông báo cho chính quyền địa phương, bên này tôi xong xuôi cũng sẽ đi xuống, đến lúc đó liên hệ với nhau sau”.

“Tốt, vậy tôi đi đây”.

“ừm, dập máy đây”.

Thà điện thoại ra, Đổng Học Bân đang muốn nhanh chóng mặc quần áo vào đã, vì thế hạ thấp người muốn từ thân mình Từ Yến vượt qua nhung lúc này miệng Từ Yến chợt có tiếng ư ử.

Đổng Học Bân trong lòng cà kinh, thân thể vội dùng lại ờ tại nơi đó.

Từ Yến tình, động tác thứ nhất là lắc lắc đầu, mi tâm cau lại như là rất đau đầu vậy, sau đó Từ đại tỳ bỗng nhiên sũng ra tựa như đã nhận ra cái gì, cánh tay theo bàn nàng sờ ngực một cái rồi ngay sau đó lại sờ soạng hai chân trần trụi cùa minh, trong chốc lát giống như thanh tình lại một chút. Ánh mắt Từ Yến mông lung nhìn quanh bốn phía rồi dùng lại trên mặt Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân nói:“Chị tình rồi à?”.

Từ Yến xem xét tay Đổng Học Bân, nhìn nhìn phía dưới hai người còn dán vào nhau rồi chậm rãi đưa tay đấm đấm đầu, một cái, hai cái, tổng cộng là ba vốn cái gì đó.

Đổng Học Bân xấu hổ, vội thừa nhận sai lầm nói:“Hôm qua cùng chị uống

rượu sau đó không nên ôm lấy em Aizz, cũng không phải em muốn ữốn tránh

trách nhiệm, Từ đại tỳ, thật ra chuyện này do em, em cũng uống nhiều, sau đó liền Em thực không nên, bẳng không chị mắng em một chút là được”.

Từ Yến đưa tay vỗ đình đầu cau mày nói:“Đã xày ra à?”.

Học Bân gật đầu.

“Đại tỳ uống rượu về sau chù động?”.

“Nhung em cũng có trách nhiệm”.

Từ Yến nhắm mắt một lát sau đó khoát tay thần sắc mòi mệt nói:“Đuợc rồi đùng nói nữa, chuyện này tôi cũng không muốn, ai, cái này gọi là chuyện gì nhì”.

Đổng Học Bân vé mặt đau khổ nói:“Nguợng ngùng quá”.

Từ Yến lắc đầu không nói:“Mấy giờ rồi?”.

"Tám giờ rồi, đi thôi chứ chị?” Dứt lời Đổng Học Bân liền vỗ ót mình một cái. nhìn trời là biết, không dậy bây giờ chẳng lẽ còn cùng hắn làm gì nữa? Vì thế Đổng Học Bân rất nhanh từ ghế sau đũng dậy với lấy quần áo che thân rồi nói:“Đê em lấy quần áo cho chị ”.

Từ Yến cũng ngồi dậy. trầm mặc ngồi đó vuốt vuốt mái tóc quàn. Đổng Học Bân biết Từ đại tỳ khá nàng tửc giận nên trong lòng càng không yên. hắn vội cần đem quần áo đua cho Từ Yến.

Từ Yến với lấy cái áo sơmi che thân minh rồi hít một hơi thật dài.

“Làm sao vậy?” Đổng Học Bân nói:“Không thoái mái hà?”.

Từ Yến chì chì vào đầu nói:“Rượu vẫn chua hết. đau đầu quá”.

Đổng Học Bân thử nói:“Vậy chúng ta đi ăn điểm tâm đi”?

Từ Yến nhìn ra bên ngoài, tiếng ô tô đi ngang qua đều có thể mơ hồ nghe được nói:“Mau mặc quần áo vào đã. để cho người ta nhìn thấy thì xong rồi”.

“Được được, để em ra ngoài mặc”.

“Bên ngoài rất lạnh, cử mặc trong xe cũng được”.

“Không thích hợp lắm. vậy chị mặc trước đi. em nhắm mắt lại”.

Từ Yến không kiêng dè cái gì thản nhiên cầm lấy quần áo, nhặt quần áo lót lên coi Đổng Học Bân như không khí mà mặc vào:“Hôm qua cái gì nên làm đều đã làm rồi, tiểu từ, còn chỗ nào cậu chưa nhìn, chưa sờ qua? Không cần đề ỷ nhiều như vậy, mau mặc vào”. Nói xong, Từ đại tỳ liền nhấc mông lên bắt đầu mặc quần lót và áo lót.

Đổng Học Bân bị Từ Yến nói thì mặt càng đò hơn, hắn ho khan vài tiếng nhưng thấy ánh mắt Từ đại tỳ không nhìn minh thì vội mặc quần áo vào.

Vài phút sau.

Hai người đều mặc quần áo rồi mờ cửa đi ra bãi cò.

Từ Yến điều khiển:“Đại tỳ đau đầu quá, cậu lái xe đi”.

“Được rồi, vậy chúng ta đi đâu? Nên ăn sớm một chút? Hay là để em đưa chị về thành phố nhé?”.

“Đi huyện thành trước đi”. Từ Yến nói xong liền nhắm mắt dưỡng thần, một câu cũng không nói nữa.

Đổng Học Bân cẩn thận nhìn vé mặt Từ đại tỳ, hắn sờ sờ mũi không dám hòi cái gì, một đường lái xe đi ra quốc lộ.

Trầm mặc, trầm mặc, vẫn là trầm mặc.

Hơn mười phút sau, Đổng Học Bân rốt cuộc nhịn không được nói:“Từ đại tỳ, chị đánh mắng em một chút cũng được, đừng không nói lời nào như vậy, chị cử như vậy làm em cảm thấy rất khó chịu”. Hắn giảm tốc độ lại nói:“Nơi này cũng không có người nào, chị đánh em mới hết giận được, em tuyệt đối không hoàn thù đâu”.

Từ Yến lắc đầu nói:“Chị giận cậu làm gì?”.

“Nhung ngày hôm qua em....”..

“Đại tỳ tự giận minh thôi, tôi tùng này tuổi rồi, già mà còn mất nết, đại tỳ là cảm thấy tôi ờ ngươi trước mặt hiện tại là cái gì mặt đều không có “.

“Không có đâu”.

“Đại tỳ ngày hôm qua nói với cậu cái gì?”.

“A, chị nói về chuyện trong nhà”.

“Cái này thì tôi nhớ rõ, ỷ tôi là sau khi uống rượu cơ, nói cái gì?”.

“Khụ khụ, cũng không nói gì”, Đổng Học Bân cũng không dám nhắc lại nên nói:“Không nói gì”.

Từ Yến nhìn hắn nói:“Tiểu tử cậu nói thật cho tôi, một câu cũng đừng bò bót”.

Đổng Học Bân toát mồ hôi, chần chờ một lát đành phái nói:“Cái này, A, chị hòi là, ùm, hòi em có thích chị hay không, cảm thấy chị có mị lực hay không, sau đó, ùm, chị nói chị tâm tình không tốt, em bồi tiếp chị phóng túng một đêm, cuối cùng chị liền....”..

Từ Yến ngắt lời nói:“Phía sau không cần phái nói nữa, tôi nhớ rõ” rồi chợt thờ dài, cô lẩm bẩm nói:“Mà là tôi nói cái gì nhì”.

Đổng Học Bân giảng hòa nói:“Tôi biết chị uống rượu, chị là người như thế nào em không biết sao? Lúc ấy em cũng uống khá nhiều bẳng không khẳng định

là Dù sao đều là em không tốt, biết chị uống say mà còn, cái này không phái

là lợi dụng lúc người ta gặp khó khàn sao? Từ đại tỳ, chị đừng khách khí, mau, mắng em một chút”.

“Đại tỳ mắng cậu làm gì?” Từ Yến thờ dài thật sâu nói:“Ngày hôm qua là đại tỳ không đúng mực, không quan hệ tới cậu, trách nhiệm chù yếu vẫn là tôi,

chuyện này ừm, dừng ờ đây thôi, Tiểu Đổng, chuyện này chì chúng ta biết là

được rồi, không nên để cho người khác biết, đối với cậu và tôi ảnh hường cũng không tốt, lời này cùa đại tỳ cậu rõ ràng chứ?”.

“Chị yên tâm, em đã rõ ràng rồi?” Đổng Học Bân cam đoan nói, lời này thật ra không giá, Đổng Học Bân vẫn là người kín tiếng, hắn không phái là người thích khoe khoang nên đương nhiên không có khá nàng đi nói lung tung, hơn nữa, Tuệ Lan còn đang nhìn chằm chằm, Đổng Học Bân cũng không dám nói, nếu không muốn cho Tuệ Lan hoặc là Vân Huyên và mẹ già biết minh ngay cà nữ nhân bốn mươi tuổi như Từ đại tỳ này cũng chơi thì các bà thế nào cũng bóp chết Đổng Học Bân.

“Vậy là tốt rồi, đi thôi, về sớm một chút đi”. Từ Yến nói.

“Đi thôi, vậy chị ngồi vũng nhé”. Đổng Học Bân đạp chân ga lao đi.

Xem bộ dáng Từ đại tỳ thì sự tình hẳn là không có nghiêm trọng như Đổng Học Bân dự đoán, Từ Yến là người tùng ữài nên đối với chuyện này phòng chừng vẫn không quá để ỷ, trong lòng Đổng Học Bân cũng hơi hơi thà lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc