QUYỀN TÀI

Ngày hôm sau.

Sáng sớm.

Đổng Học Bân bị một cú điện thoại đánh thức, ừm, hoặc nói chính xác hơn là, bị tiếng khóc của con gái sau khi nghe được tiếng điện thoại này đánh thức.

"A lô?"

"Học Bân."

"Ai vậy?"

"Tôi, Ngu Mỹ Hà."

"Chị Ngu à, hô, đang ngủ."

"Tôi biết, chị chỉ hỏi cậu một chuyện."

"Ừm, chị nói đi, chuyện gì?"

"Có người muốn tìm tôi đóng phim, nói tôi cái dạng này rất phù hợp với bộ phim tiếp theo của bọn họ."

"Đóng phim? Đóng phim gì? Đừng nói là kêu đóng tiền nha? Hiện tại lừa đảo khá nhiều, có kêu chị đóng tiền không? Đóng bao nhiêu?"

"Không kêu tôi đóng tiền, khẳng định là thật."

"Sao chị biết là công ty điện ảnh đàng hoàng?"

"Chị đã ở kinh thành, đi công ty bọn họ xem qua, rất lớn, còn có người sản xuất và người đầu tư tôi cũng đều xem qua, nhờ bạn bè giúp tôi kiểm tra một chút, cũng có tư liệu của bọn họ, giống ảnh chụp như đúc, là người thật, công ty còn làm rất nhiều phim rồi."

"Cho chị làm nữ chính?"

"Sao có thể, hình như là một vai phụ."

"Vậy còn có thể."

"Cậu mà nói được, chị sẽ đi?"

"Chị nhìn trước đi, tự mình cơ linh chút."

"Được, tôi biết, ngày hôm nay là phỏng vấn, còn không biết có thể qua hay không, nếu như được rồi nói, chị gọi điện thoại cho cậu."

"Chị muốn đóng phim làm gì?"

"Tôi không thể cứ dựa vào cậu, Thiến Thiến sang năm sẽ thi đại học, học phí và cái khác tôi muốn cho Thiến Thiến, cứ xài tiền của cậu... Không thích hợp."

"Chị coi chị, làm gì khách khí như vậy."

"Không phải khách khí, không đồng dạng như vậy."

"Được rồi được rồi. Chị muốn đi thì đi đi."

Cúp điện thoại, Đổng Học Bân cũng không còn buồn ngủ, ngáp một cái xoay người đứng lên, đối với chuyện của Ngu Mỹ Hà nói, Đổng Học Bân cũng không có gì ngoài ý muốn, chị Ngu bản thân lớn lên quá đẹp, hơn nữa hiền lành đến đáng sợ, tuy rằng cô ấy không có khả năng diễn xuất gì, nhưng chỉ là cho cô ấy diễn theo kịch bản, vào một vai phụ cũng không vấn đề gì, người ta bản thân có điều kiện, đẹp là đủ rồi. Về phần chị Ngu vì sao không muốn xài tiền của mình, cũng là vấn đề lòng tự trọng của Ngu Mỹ Hà, điểm này Đổng Học Bân cũng không có gì không hiểu.

"Oa!" Tiểu Thiên Thiên còn đang khóc.

Đổng Học Bân một tay ôm lấy con gái tới. Hôn vài cái, "Tiểu quai quai, không khóc không khóc, ba ba đây, dậy thôi, cũng không còn sớm, cùng ba ba đi làm nha." Tối hôm qua Đổng Học Bân đến mười giờ hơn mới mang Thiên Thiên trở về nhà. Cũng không quay về Tứ Hợp viện, mà là trực tiếp quay về gia thuộc viện ở, chủ yếu là Phương Văn Bình quá thân thiết với tiểu Thiên Thiên, làm thế nào cũng không buông tay. Tiểu Thiên Thiên cũng thích cô ấy, một lớn một nhỏ vô cùng thân thiết, cuối cùng nếu không nhìn thời gian quá muộn Đổng Học Bân ở lại nơi đó khó tránh khỏi sẽ bị người ta nói, bằng không Phương Văn Bình còn ôm Thiên Thiên không buông tay.

...

Chín giờ.

Đi làm.

Lúc này Đổng Học Bân không dám để cho người khác giữ đứa nhỏ. Trực tiếp đem Thiên Thiên ôm vào phòng làm việc của mình, khiến cho con gái ngồi ở trên đùi hắn. Sau đó hắn cứ như thế mà làm.

"Nha!"

"Ba ba!"

"Nha nha! Nha!"

Tiểu Thiên Thiên quá bướng bỉnh, cứ quấy rối Đổng Học Bân, thấy bút máy văn kiện cái gì, Thiên Thiên đều đưa tay bắt, không cho? Không cho thì khóc! Vẫn là cái loại oa oa khóc lớn! Hận không thể để dưới lầu đều có thể nghe. Đổng Học Bân cũng là dở khóc dở cười, khiến cho hắn chuyện gì đều không có biện pháp làm, hơn một giờ chơi với đứa nhỏ, cuối cùng thật sự không có biện pháp, Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là đem tiểu Thiên Thiên ném trên mặt đất để cho con gái tự mình chạy chơi, dù sao trong phòng làm việc cũng không có vật gì nguy hiểm, Đổng Học Bân không có gì lo lắng.

...

Buổi sáng.

Sắp ăn cơm.

Đổng Học Bân nhìn thời gian, công tác cũng làm không khác biệt lắm, cười ha ha đi qua chơi đùa với con gái một hồi, thấy con gái của mình, Đổng Học Bân luôn có một loại cảm giác tự hào, đứa nhỏ này còn nhỏ mà đã xinh đẹp như vậy, trưởng thành còn phải mỹ nhân sao? Khẳng định là một siêu sao, nhìn người ta là biết, ai nhìn thấy tiểu Thiên Thiên mà không thích? Bầu trời cũng là do ngôi sao chiếu sáng. Ừm, nghĩ đến ngôi sao, Đổng Học Bân nhất thời cũng nghĩ tới Ngu Mỹ Hà, cũng không biết cô ấy phỏng vấn thế nào.

Hỏi một chút xem.

Đổng Học Bân liền gọi điện thoại của Ngu Mỹ Hà.

Tít tít tít, tít tít tít, vang lên nửa ngày cũng không người tiếp.

Đổng Học Bân nhíu mày, chị Ngu cho tới bây giờ đều không thể không tiếp điện thoại của mình, mặc kệ là lần nào, hầu như đều là vang lên một tiếng hoặc là hai tiếng bên kia sẽ tiếp, hôm nay thật đúng là ngạc nhiên, Đổng Học Bân phỏng chừng cô ấy có thể ở bên ngoài đường, không có nghe thấy.

Khoảng chừng năm phút đồng hồ sau.

Reng reng reng, điện thoại của Ngu Mỹ Hà gọi trở về.

Đổng Học Bân tiếp, "Uy, chị Ngu, phỏng vấn dù thế nào? Qua không?"

Thế nhưng đầu kia âm thanh của Ngu Mỹ Hà ép tới rất thấp, cũng rất hấp tấp nói: "Học Bân, cậu, cậu mau tới đón chị đi, tôi, tôi..."

Đổng Học Bân ngẩn ra, "Làm sao vậy?"

Ngu Mỹ Hà vội nói: "Cậu nhanh đón tôi!"

"Chị ở chỗ đâu?" Đổng Học Bân nghe ra chị Ngu có việc, sắc mặt cũng căng thẳng, "Chuyện gì xảy ra chị chậm rãi nói, đừng sợ, có tôi đây!"

Ngu Mỹ Hà nhu nhược nói: "Tôi ở công ty bọn họ, ngày hôm nay phỏng vấn, tới rất nhiều người, nhưng tôi lúc phỏng vấn, là một người hình như là người đầu tư giám sát, hắn... Hắn bảo tôi diễn thử, chị cũng không biết chuyện gì xảy ra, nên nói được, sau đó hắn nói... Nói muốn diễn thử, bảo chị hôn hắn... Tôi... Tôi không đáp ứng, hắn liền nóng nảy, còn mắng chị vài câu, đặc biệt khó nghe, cuối cùng người đầu tư còn bắt đầu dạy chị làm sao diễn, tôi sợ, mở cửa nhanh chóng chạy, chị đang trong phòng vệ sinh nữ của công ty bọn họ, tôi, tôi không dám đi ra ngoài, vừa rồi bên ngoài còn có người hô, cũng không biết có phải là tìm tôi hay không!"

"Hắn không chiếm tiện nghi của chị chứ?" Đổng Học Bân hít vào một hơi.

"Còn... Còn chưa có thì tôi bỏ chạy." Ngu Mỹ Hà nói.

Đổng Học Bân vừa nghe liền giận, "Còn kêu chị diễn với hắn? Con mẹ nó! Hắn chán sống rồi có phải không? Tôi con mẹ nó cho hắn mặt!" Đổng Học Bân mỗi lần phát hỏa, đều là mở miệng mắng, "Chị đừng sợ chị Ngu, có tôi đây! Bọn họ phản con mẹ nó rồi!"

Ngu Mỹ Hà thấp giọng nói: "Học Bân, cậu, cậu mau tới đi!"

"Được! Tôi lập tức đến! Chị nói cho tôi biết địa chỉ công ty!" Đổng Học Bân nhanh chóng lấy ra một cuốc sổ tay, sau đó nhân tiện nói: "Chị đừng có gấp cũng đừng sợ, ở trong phòng vệ sinh, ai kêu chị cũng đừng đi ra ngoài, vì an toàn, đem cánh cửa bên trong khóa trái lại, tôi mười phút nữa sẽ đến!"

"Tốt, tốt." Ngu Mỹ Hà xem ra cũng là luống cuống, cô ấy lúc đầu cũng là một nông dân, hơn nữa đặc biệt thành thật, đặc biệt nhu nhược, gặp phải chuyện sẽ có chút không biết làm sao.

Điện thoại cúp.

Đổng Học Bân thu hồi điện thoại di động vẻ mặt âm trầm, trong những người từng có quan hệ với mình, Đổng Học Bân hiểu rõ nhất cũng là Ngu Mỹ Hà, bởi vì chị Ngu thân thế đáng thương nhất, tính cách cũng mềm yếu, đừng thấy chị Ngu tuổi lớn hơn hắn không ít, nhưng Đổng Học Bân muốn không chiếu cố cô ấy đều không được, tối sầm mặt, Đổng Học Bân khom lưng đem tiểu Thiên Thiên trên mặt đất bế lên, "Không chơi nữa Thiên Thiên, ba ba có việc đi ra ngoài!"

Ra phòng làm việc, tất cả mọi người đều có mặt.

"Đổng sở trưởng, ngài..." Bọn họ cũng nhìn ra Đổng Học Bân sắc mặt không được bình thường.

Đổng Học Bân không trả lời, nói thẳng: "La sở trưởng ở đâu?"

Trương Lê Lê nói: "La sở trưởng đi ra ngoài làm việc, đi một giờ, phỏng chừng buổi chiều mới về, ngài đây là... Bằng không tôi gọi điện thoại cho La sở trưởng gọi cô ấy trở về?"

Hiện tại trở về?

Vậy cũng không còn kịp rồi!

Đổng Học Bân không nói nữa, đi nhanh ra khu làm việc, trực tiếp đi hướng phòng làm việc của Phương Văn Bình. Nói đến cũng là kỳ quái, Đổng Học Bân trong toàn bộ phòng thứ chín, tin tưởng nhất là La Hải Đình, người ta cũng là người từng trải, đem đứa nhỏ cho cô ấy chiếu cố Đổng Học Bân cũng yên tâm, thế nhưng Trương Lê Lê thật ra cũng không khác biệt lắm, nhưng Đổng Học Bân cũng không quá yên tâm, ngược lại là Phương Văn Bình người có mâu thuẫn tương đối sâu cùng Đổng Học Bân, ngược lại là Phương Văn Bình người Đổng Học Bân không thích nhất, Đổng Học Bân cũng rất yên tâm cô ấy. Có đôi khi quan hệ giữa người với người cũng là kỳ diệu như thế, rất nhiều chuyện, rất nhiều tín nhiệm, đều là nói không rõ ràng.

Cửa phòng làm việc chủ nhiệm.

Vẫn không có gõ cửa, Đổng Học Bân đẩy ra tiến vào.

Bên trong, Phương Văn Bình đang nói chuyện một người cán bộ, nhìn thấy Đổng Học Bân không gõ cửa đi vào, sắc mặt cũng là trầm xuống, rất không vui.

Người cán bộ kia cấp bậc hiển nhiên không cao hơn Đổng Học Bân, thấy rõ như vậy, cũng rất có ánh mắt cáo từ, đóng cửa lại cho bọn họ, tự mình rời đi.

"Chuyện gì?" Phương Văn Bình không cho hắn mặt mũi.

Đổng Học Bân đem đứa nhỏ buông xuống, "Tôi có chút việc muốn đi ra ngoài, bà giúp tôi chiếu cố Thiên Thiên một chút."

Phương Văn Bình sắc mặt không vui nói: "Tôi thiếu nợ cậu hay là bảo mẫu nhà cậu hả? Tôi quản chuyện của cậu sao? Cậu thật đúng là không khách khí?"

Đổng Học Bân trong lòng đang rất gấp, "Tôi thật có việc gấp!"

Phương Văn Bình nói: "Buổi chiều không trở lại? Vậy ghi cậu nghỉ việc một ngày!"

"Bà muốn ghi sao thì ghi! Dù sao đứa nhỏ tôi cho bà được chưa?" Đổng Học Bân nói.

Phương Văn Bình lạnh lùng cau mày nhìn hắn, "... Đi của cậu đi!"

Đổng Học Bân ngồi xổm xuống, ôn nhu nói với con gái: "Ba ba muốn đi ra ngoài, chiếu cố không được con, ngày hôm nay con theo Phương a di, biết không?"

Tiểu Thiên Thiên nha nha một tiếng, cũng không biết nghe hiểu không.

Đổng Học Bân cũng không quản được, "Ngoan ngoãn nghe Phương a di nói, đừng bướng bỉnh, ba ba đi!" Dứt lời, Đổng Học Bân đẩy con gái một chút.

Tiểu Thiên Thiên chớp chớp con mắt, lúc này mới lắc lư lắc lư đi đến Phương Văn Bình.

Phương Văn Bình vừa thấy cô ấy, cũng đứng lên, sắc mặt vừa rồi còn không tình nguyện nhất thời thay đổi một biểu tình ôn nhu, khom lưng đem con bé ôm lấy, hung hăng hôn khuôn mặt tiểu Thiên Thiên vài cái, trái phải đều có, "Không để ý tới ba ba, ở phòng làm việc của a di chơi nha."

"A y!"

"A! Thật ngoan!"

"Nha nha nha! A y! A y!"

Tiểu Thiên Thiên rất nhanh chơi với Phương Văn Bình.

Đổng Học Bân lúc này mới yên tâm, thấy thế mới mở cửa đi ra ngoài, xoay người liền lạnh mặt!

Bình luận

Truyện đang đọc