QUYỀN TÀI

Một ngày…

Hai ngày…

Ba ngày…

Hạng mục xây dựng khách sạn Chính Trung đã được đưa ra đấu thầu. Các hạng mục khác đã được ký kết tại hội Chiêu thương cũng liên tiếp được triển khai, mấy ngày nay Đổng Học Bân luôn chạy đôn chạy đáo vì mấy việc này, có điều nhiệm vụ chính của cục Chiêu thương chỉ là liên hệ đầu tư, bảo đẩm nguồn tài chính được rót xuống một cách thuận lợi, còn những việc liên quan đến kiến thiết thì không thuộc quyền phụ trách của họ, chủ yếu là người phụ trách và nhà đầu tư liên lạc với nhau, các việc khác đã có chính quyền huyện theo sát.

Đảo mắt đã đến ngày xuất ngoại.

Sáng sớm hôm nay, gió xuân ấm áp lòng người, những đóa hoa tươi thắm thi nhau nở rộ.

“Lão Tôn, trông thời gian tôi không có ở nhà, anh chịu khó chú ý mội việc”.

“Cục trưởng, ngài yên tâm đi”.

“Phàn Vỹ, cậu hãy phối hợp với Tôn Cục trưởng làm tốt mọi việc trong cục”.

“…Vâng”.

Trong đại viện của Cục Chiêu thương sau khi Đổng Học Bân dặn dò công việc cho mấy người trong cục, mới quay người lại vẫy vẫy hai người La Hải Đình và trương Phàm, mở của chiếc xe Porche Cayenne màu đen, đợi mọi người lên xe xong mới lái xe ra khỏi đại viện, đi thẳng đến Bắc Kinh. Về phần hộ chiếu thì người phụ trách của thành phố đã làm xong, nhưng ở tỉnh lẻ Hà Bắc sân bay không lớn, nếu muốn đi Tokyo chỉ có thế đến sân bay của thành phố.

Trên xe.

La Hải Đình nói với giọng không được tự nhiên lắm: “Cục trưởng, ngài để Tiểu Trương lái xe cho”.

Trương Phàm lập tức xung phong nhận việc, Đổng Học Bân lái xe cho bọn hắn, hắn cũng hiểu được không thích hợp.

Liền khoát khoát tay, những ngày Đổng Học Bân ở huyện Duyên Đài cũng không dám lái xe Cayenne đa ra ngoài, bây giờ nhó lại cùng thấy nhớ nó rồi: “Không cần phải nghĩ nhiều thế đâu, mà đúng rồi, đồng chí này nên xưng hô thế nào?”

“Đổng Cục trưởng, tôi gọi là Vu Thụy”.

Người trả lời là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, trông rất hoạt bát, đúng là sinh viên khoa tiếng Nhật.

Đổng Học Bân gật gật đầu nói: “Tiểu Vu phải không? Đến Nhật Bản cậu sẽ vất vả nhiều đấy, lần này công việc phiên dịch dựa cả vào cậu đấy”.

Vu Thụy lập tức nói: “Vâng, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà lãnh đạo giao phó”.

“Tiểu Vu nói không sai” La Hải Đình cười ha ha nói: “Từ lúc cậu ta đến cục chúng ta, mọi chuyện mà lãnh đạo giao phó hắn đều làm rất cẩn thận, lần phiên dịch tài liệu tuyên truyền này cũng là do hắn làm, năng lực rất tốt” Đừng nhìn cách ăn mặc của La Hải Đình mà đánh giá cô là người hẹp hòi, thực chất mối quan hệ của cô và mọi người trong cục cũng khá tốt. bình thường cấp dưới mà làm sai điều gì cơ bản cô đều mắt nhắm mắt mở mà cho qua chứ cũng không phê bình nghiêm khắc, lại nói như hiện tại, nếu có cơ hội là La Hải Đình cũng sẽ nói tốt cho người khác một chút.

Thấy la Chủ nhiệm ở trước mặt Đổng Cục trưởng lại nói tốt cho mình, Vu Thụy nhìn cô đầy cảm kích, ngoài miệng vẫn nói vài câu khiêm tốn với Đổng Học Bân: “Tôi mới tốt nghiệp đại học, làm việc còn nhiều chỗ chưa quen, xin lãnh đạo chỉ ra chỗ sai”.

Đổng Học Bân nói: “Trẻ tuổi mà như thế cũng tốt, ha ha, làm việc cho tốt đi”.

Chín giờ sáng.

Trong thành phố, tại sân bay thủ đô.

Vào đại sảnh sân bay, người ra người vào đông dức nhộn nhịp. Đổng Học Bân và La Hải Đình đi ở phía trước, Trương Phàm xách hành lý đi ở phía sau, bên trong đều là những tư liệu dùng để tuyên truyền cho cục Chiêu thương, có thể sẽ phải gửi vận chuyển. Vu Thụy giúp hai vị lãnh đạo đi làm thủ tục. lần xuất ngoại này, do năm ngoái bên lãnh đạo thành phố đã làm tốt các công việc có liên quan nên ngày mai mới bay, còn huyện Duyên Đài và đơn vị khác trực thuộc cục Chiêu thương sẽ bay ngày hôm nay, cần phải đến trước để bố trí hội trường, chờ ngày mai lãnh đạo thành phố đến thì hội Chiêu thương mới chính thức bắt đầu.

Cái gọi là tại gia thiên nhật hảo. Xuất môn nhất nhật nan. (ở nhà cả ngàn ngày đều tốt, ra ngoài một ngày cũng khó.)

La Hải Đình biết rõ đạo lý này, không cần biết ở huyện Duyên Đài có thể hô mua gọi gió như thế nào, nhưng khi đến thành phố rồi thì cái gì cũng không thể, cho nên mọi tác phong nói năng, làm việc đều phải rất thận trọng.

“Cục trưởng, mọi chuyện xong hết rồi”.

“Đi thôi, chúng ta đến trễ rồi, những cán bộ của các cục Chiêu thương khác có lẽ đã vào trong hết rồi”.

“A, để tôi cầm túi xách cho ngài”.

“Không cần, ha ha”.

Mấy con chó dò ma túy đang chạy loạn ở trong đại sảnh.

Đứng ở phía sau đội hải quan, Đổng Học bân không nhịn được nhìn lên phía trước, anh nhớ lại việc lần trước đến bảo thàng quốc lập Tokyo ăn trộm văn vật, khi trở về bị hải quan kiểm tra không ít lần, cuối cùng phải đem văn vật giấu trong nhà vệ sinh, sau đó mới quay lại lấy đồ, nghĩ lại cũng thấy có ý tứ, ừm, nhưng lần này quay lại Tokyo sẽ không có chuyện náo loạn gì nữa. Chuyện lúc trước cảnh sát bên kia hẳn là không có tra được mình.

Lúc đo, đến lượt bọn Đổng Học Bân đi qua cửa kiểm an

“Cục trưởng, mời ngài” La Hỉa Đình nhường đường, lúc nào cô cũng biểu hiện ra tôn trọng đối với Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân lại cười nói: “Ưu tiên phụ nữ”.

La Hải Đình cười cười cũng không nói gì nữa mà đi qua cửa kiểm tra.

Đổng Học Bân nhìn đồng hoc, còn cách giờ máy bay cất cánh một giờ nữa, nếu máy bay cất cánh muộn một chút thì cũng có thể thêm vào chừng nửa giờ nữa. Cũng không quá sốt ruột.

Nhưng chính lúc này, trước mặt lại xảy ra chuyện.

Bỗng nhiên hai nhân viên của sân bay đến mớ túi xách của La Hải Đình, đề nghị cho kiểm tra. Trong túi của La đại tỷ đều là phấn trang điểm, bút kẻ mi, và một số vật dụng linh tinh khác, quần áo và hành lý khác đều để trong vali, đã gửi vào bộ phận vận chuyển, túi xách theo người chỉ là một cái túi nhỏ, nhưng sự cố cũng chính là từ cái túi này mà ra. Chỉ nhìn thấy người kiểm tra lấy từ trong túi của La Hải Đình ra một bao giấy báo, mở ra mới biết bên trong là hai cân táo, có lẽ La đại tỷ chuẩn bị để ăn trên máy bay.

Lẽ ra chuyện này cũng chẳng có vấn đề gì, cho dù là có vài thứ không thể mang lên máy bay, nhưng cũng chẳng có gì to tát.

Nhưng mà, vấn đề lại không nằm ở táo mà lại là ở trang báo bọc táo kia!

Mặt trên chi chít chữ nhỏ li ti, chẳng ai chú ý, nhưng đôi mắt của nhân viên hải quan lại thật sắc sảo, nhìn qua mấy chữ tiêu đề to hơn một chút, sau đó nhướng mày, ngăn La Hải Đình lại, đánh mắt với một người khác, người kia lật tức dùng bộ đàm gọi đi.

La Hải Đình không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra: “Các người làm gì vậy?”

“Cô thử nói xem?” Nhân viên sân bay cũng không nể nang gì nói.

Đổng Học Bân nhíu mày đi đến: “Có chuyện gì vậy? Không được mang táo theo sao?”

“Hai người đi cùng nhau?” Sắc mặt của người nhân viên kia không chút thay đổi, tay chỉ vào mấy chữ trên trang báo nói: “Tự xem đi, đúng thật là, đồ gì cũng dám mang theo”.

Lần này mấy người bọn Đổng Học bân mới nhìn rõ, trên trang báo kia có mấy chữ “Quyển tử công”, đây là một tờ truyền đơn!

Sắc mặt La Hải Đình nhất thời thay đổi! Quyển tử công? Câu này chính là một câu mang tính đả kích chính trị một cách mạnh mẽ mà bọn tà giáo vẫn hay tuyên truyền. Là một cán bộ nhà nước, La Hải Đình không thể không biết!

Đổng Học Bân cũng cảm thấy rất bực bội, trong lòng nghĩ sao lại mắc phải mấy chuyện này chứ?

Không đợi bọn họ nói thêm câu gì, cảnh sát sân bay đã phái người tới.

“Mời cô đi theo chúng tôi một chuyến.”

“Tôn đội, hình như mấy người bọn họ đi cùng nhau” Nhân viên sân bay nhắc nhở.

“…Vậy tất cả cùng đi”.

“Đợi một chút, tờ báo này…”

“Có gì cần nói thì lát nữa nói sau”.

Hất hất cái tay, vị Tôn đội kia đưa mấy người La Hải Đình đi, thái độ thực không khách khí.

Bình luận

Truyện đang đọc