QUYỀN TÀI

"Dừng xe! Mau dừng xe!"

"Đổng cục trưởng muốn làm gì? Cứu người? Hắn điên rồi?"

"Đất sắp lỡ rồi! Không còn kịp rồi!"

"Đổng cục trưởng trên người còn bị thương! Cái thân thể kia sao cứu người được!"

Nhìn bóng lưng của Đổng Học Bân, rất nhiều người đều có chút không thể tin được hai mắt của mình, trước đó khi Đổng cục trưởng ra lệnh cho mọi người dời đi, có người còn tưởng rằng Đổng Học Bân là sợ chết, không để ý an nguy dân chúng, muốn cam đoan an toàn của chính hắn và lãnh đạo huyện, khi thấy Đổng Học Bân không lên xe, mà là nhặt lên một cái xẻng quay lưng đi về hướng bùn cát, mọi người có ngốc cũng rõ ràng Đổng cục trưởng muốn làm gì!

Cái này là muốn đi cứu người! Muốn một mình đi cứu bọn họ!!

Lại là Tiểu Đổng cục trưởng! Lúc dân chúng gặp nạn! Xông vào đầu tiên luôn luôn là Tiểu Đổng cục trưởng!

Có mấy người lúc đó đã chảy nước mắt xuống, cắn răng ngơ ngác nhìn Tiểu Đổng cục trưởng, ai cũng không ngờ Đổng Học Bân lại làm ra quyết định này, một mình cầm xẻng xông lên, đá vụn trên núi còn đang không ngừng rơi xuống, bùn cát cũng phi thường bất ổn, hiện tại đi tới, hầu như là cục diện phải chết, hoàn toàn không nhìn thấy có hy vọng sinh tồn, chứ đừng nói tay của Đổng cục trưởng còn quấn băng gạc băng vải, lần trước bị thương còn chưa có khỏi!

Tất cả mọi người lên xe, chỉ có Đổng Học Bân trên tay bọc băng gạc ở lại.

Loại chấn động này, không phải dùng ngôn ngữ có thể hình dung miêu tả được.

Kinh ngạc, ngạc nhiên, nước mắt, trên mặt mọi người tràn ngập các biểu tình!

Tạ Tuệ Lan mở cửa sổ ra, nghiêm mặt cả giận nói: "Tiểu Đổng! Cậu trở về cho tôi!"

Lương Thành Bằng cũng nóng nảy, lớn tiếng nói: "Đổng cục trưởng! Mau trở lại! Trở lại!"

Đổng Học Bân nghe được tiếng la phía sau, nhưng hắn cũng không có quay đầu lại, cũng không nói thêm gì, Lưu Đại Hải có thể còn trong xe, còn có người của đội cứu viện, còn có dân chúng, loại tình huống này... kêu hắn làm sao trở lại? Đổng Học Bân trên người còn có BACK, trong mọi người ở đây, cũng chỉ có hắn mới có cơ hội có thể đem người cứu ra, lúc này nếu như hắn không đi, những người đó khó mà thoát chết không thể nghi ngờ.

Cho nên ai đều có thể đi, Đổng Học Bân không thể đi!

Hắn muốn cứu người! Có thể cứu bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu!

"Đổng cục trưởng!"

"Đổng cục trưởng! Trở về!"

Đổng Học Bân thấy xe vừa chạy được một chút thì dừng lại, không khỏi giận tím mặt, "Trần Phát! Con mẹ nó anh nhanh chóng lái xe cho tôi!"

Ầm ầm một tiếng! Một cây đại thụ từ trên núi lăn xuống! Rơi cái rầm xuống mặt đất ngay phía sau đuôi xe! Nguy hiểm hết sức căng thẳng!

"Đổng cục trưởng!"

"Tiểu Đổng!"

Tiếng hô của đội cứu viện và dân chúng nhất thời vang lên.

Đổng Học Bân không nói nữa, nắm thật chặt cây xẻng trên tay, chạy hai bước, sải bước vào lớp bùn cát, ai cũng biết bị mưa to lâu như vậy, bùn cát đã càng ngày càng mềm, bước đầu còn thiếu chút khiến cho Đổng Học Bân ngã nhào, hắn vội vàng dùng cây xẻng chống xuống đất, ổn định thân hình, tiếp tục nhanh về phía trước, bước một bước chống xẻng một cái dẫm nát bùn cát, từng chút đi tới chổ xe buýt bị chôn!

Thời gian!

Hiện tại cái cần nhất chính là thời gian!

Đổng Học Bân một giây cũng không dám dừng lại, hắn bất chấp an toàn của mình, dùng tốc độ nhanh hơn nữa để bước đi!

Nửa mét... Một mét... Hai mét... Phù phù! Dưới chân không còn!

Đổng Học Bân chỉ cảm thấy con mắt tối sầm, sau một khắc, toàn bộ thân thể đều tiến vào một vũng bùn!

"A!"

"Đổng cục trưởng!"

Người trong xe đều kinh hô lên!

Đổng Học Bân giãy dụa vài cái, thấy không thể đi lên, bốn phía đều là bùn lầy, không khí trong miệng càng ngày càng ít, mắt thấy sẽ không được, kết quả là, Đổng Học Bân ngừng thở trong lòng hét lớn một tiếng "Mười giây đồng hồ!" Hình ảnh biến đổi, thân hình của Đổng Học Bân một lần nữa về tới trên bùn cát, bàn chân vừa muốn bước ra nửa bước liền dừng lại, thay đổi một phương hướng khác, đi qua một chổ không xảy ra chuyện gì hết!

Khoảng cách năm sáu mét ngắn ngủi, cũng mạo hiểm vạn phần!

Có ba lần Đổng Học Bân đều thiếu chút nữa chết mất xác, địa hình dưới chân như ao đầm, có thể nuốt người!

Sáu mét! Đổng Học Bân rốt cục đi được sáu mét! Cách xe buýt càng ngày càng gần!

Nhưng không đợi Đổng Học Bân đi thêm bước nào, nguy hiểm lần thứ hai phủ xuống, ầm một tiếng, hình như là tiếng gió thật lớn thổi qua bên tai vang lên, Đổng Học Bân bởi vì áo mưa mặc ở trên người, tầm nhìn đã bị hạn chế, hắn chỉ kịp hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua, ngay sau đó, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng gào, sau đó một khối đá to khoảng chừng cánh tay hung hăng vọt xuống, nện trúng lưng của Đổng Học Bân!

"Hự!"

Kêu thảm một tiếng, Đổng Học Bân trước mắt đen kịt, không phải đã chết chỉ là ngất đi thôi!

Má nó! Tám giây!

... hình ảnh biến đổi! Thời gian đột nhiên lui!

Phục hồi tinh thần lại Đổng Học Bân không nghiêng đầu nhìn, vội vàng bước nhanh đi về phía trước!

Vù! Tảng đá lăn xuống tới! Vượt qua phía sau lưng Đổng Học Bân bay đi ra ngoài!

Đổng Học Bân lòng còn sợ hãi thở phào nhẹ nhõm, từ bùn cát đứng lên, tiếp tục đi về phía trước, Đổng Học Bân là cái loại người càng cản càng làm, loại tình cảnh xiếc đi dây không làm cho hắn sợ, ngược lại còn làm nổi lên một cổ hung hăng trong lòng Đổng Học Bân.

Nhìn Đổng Học Bân vài lần xém gặp nạn, trong xe cũng lục đục lên, người của cục công an đều ồn ào lên, cuối cùng Đại Lăng Tử của đồn công an Huệ Điền Hương xung phong nhận việc nói: "Trần sở trường! Đừng lái xe! Tôi đi đem Đổng cục trưởng về!" Lời này vừa ra, xung quanh không ít cảnh viên đều phụ họa nói: "Tôi cũng đi! Nếu như Đổng cục trưởng không đi! Tôi cũng ở lại hỗ trợ! Không thể để cho Đổng cục trưởng một mình mạo hiểm! Không phải chỉ là một cái mạng sao! Tôi con mẹ nó mặc kệ bất cứ giá nào!"

"Trần sở trường! Để cho tôi đi!"

"Tôi cũng đi! Đổng cục trưởng không sợ chết! Tôi cũng không sợ!"

Tài xế đưa mắt nhìn Trần sở trường bên cạnh.

Trần Phát nhăn mặt không lên tiếng.

Lúc này, Đổng Học Bân quay đầu lại, thấy xe còn chưa đi, trong lúc nhất thời tức đến nổi muốn nổ phổi, chỉ về phía sau tức giậnnói: "Tôi nói không nghe thấy sao? Lập tức chạy đi cho tôi!"

Trần Phát đỏ cả con mắt: "Nhưng ngài..."

Đổng Học Bân quát to: "Mặc kệ tôi! Đều đi xa cho tôi!"

"Đổng cục trưởng!"

"Đổng cục trưởng!"

Đá vụn trên núi của lại nện xuống, răng rắc, tấm kính phía sau của xe đã vỡ!

"... cút mau!" Đổng Học Bân nóng nảy.

Trần Phát mạnh vỗ cửa sổ xe "... Đi! Lái xe!"

Tài xế nước mắt đã xuống tới, cắn răng một cái, mắng một câu thô tục, hung hăng nhấn ga!

Tào Húc Bằng ở phía sau phẫn nộ nói: "Dừng xe! Ai cho anh lái xe! Nhanh chóng đi đem Đổng cục trưởng về!"

Lương Thành Bằng cũng tức giận nói: "Tìm hai người! Đánh cũng phải lôi Tiểu Đổng về cho tôi! Hắn bị thương còn chưa khỏi! Đây là đi chịu chết!"

Tất cả mọi người bị tinh thần không biết sợ của Đổng Học Bân làm cảm động, lần trước tại trường học cứu con tin ra, trong đại viện huyện uỷ cứu người nhảy lầu, hiện tại cũng vậy, đưa mắt nhìn khắp huyện Duyên Đài, đưa mắt nhìn khắp thành phố Phần Châu, đưa mắt nhìn khắp tỉnh Bắc Hà, có thể làm giống Tiểu Đổng cục trưởng như vậy... Có thể có mấy người?

Sợ rằng một người cũng không có!!

Thấy tài xế có chút do dự, không biết là nên chạy hay nên dừng, Trần Phát nhất thời nổi giận, một tay túm lấy tài xế từ vị trí lái xe lôi xuống, chính gã tự nhảy lên chỗ ngồi, nhấn ga tăng nhanh tốc độ hướng phía trước, mặc kệ lãnh đạo phía sau và đồng sự nói cái gì, Trần Phát cũng không nghe, đỏ mắt nắm chặt tay lái, hắn hiện tại trong đầu chỉ có một câu nói, chết cũng phải đem lãnh đạo và dân chúng đưa đến chổ an toàn tị nạn!

"Đổng cục trưởng!"

"Đổng cục trưởng!"

Nhìn thấy tiếng la càng ngày càng xa, Đổng Học Bân mới yên tâm, nhìn đất đá trên núi lăn xuống, hiện ra một tia cười khổ. Những ngày này hắn ở trong nhà dưỡng bệnh, cũng tích góp từng tí được khoảng mười phút thời gian, bất quá khoảng cách mười mét ngắn ngủi này, để hắn dùng hơn hai phút rồi, có thể sống đi trở về hay không, hắn cũng không rõ ràng lắm, bất quá lần này rất có thể là dữ nhiều lành ít, điểm này Đổng Học Bân vẫn rõ ràng.

Hiện tại nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng! Liều mạng!

Đổng Học Bân nổi tâm hung ác, ôm một quyết tâm hẳn phải chết lần thứ hai xông lên phía trước! Phải cứu người ra!

Mười một mét... mười hai mét... mười ba mét... càng đi vào trong, địa hình càng nguy hiểm.

Đổng Học Bân lại rớt xuống hố năm sáu lần, tốn rất nhiều phút, mới miễn cưỡng đ đến chổ chiếc xe buýt gặp nạn. Xe buýt đã từ lâu không thấy bóng, bên dưới toàn là đất và cát, chổ duy nhất có thể thấy rõ là một hố sau, Đổng Học Bân phân tích, cái này có thể là vị trí của cửa sổ xe hoặc là cửa lớn, bởi vì chổ đó là khoảng trống, đất cát sẽ tự động lún vào, cho nên mới xuất hiện cái hố này!

Đổng Học Bân cũng không có nhiều thời gian tự hỏi cái hố này có phải là vị trí chính xác hay không, hắn đánh cược một phen!

Cầm lấy cái xẻng, Đổng Học Bân dùng sức tiến lên, hai chân đứng thẳng, tay cầm xẻng bắt đầu đào!

Vết thương trên tay làm cho không cách nào hoạt động mạnh, chỉ là khó khăn một chút, đã hầu như làm cho thương thế trước đây trở lại, đau đến nổi làm cho Đổng Học Bân nhe răng trợn mắt, hắn nắm thật chặt cánh tay nhịn đau xuống, Đổng Học Bân hét lớn một tiếng, lại vung xẻng đào xuống!

Ầm ầm ầm!

Nắm sáu khối đá vụn từ trên sườn núi rơi xuống! Có ba khối bên trong đập trúng người của Đổng Học Bân!

Đổng Học Bân đau đớn hô thành tiếng, phát hiện tay phải đã không có cách nào nhúc nhích, hình như bị gãy xương!

Năm giây!

... Thời gian lui lại!

Đổng Học Bân cấp tốc cúi thấp thân thể, chống cây xẻng ở bên cạnh thân, ầm ầm vài tiếng đi qua, hai khối đá vụn đều nện lên cây xẻng, còn có một khối thì bị né đi qua, tay của Đổng Học Bân bị chấn đau, chỉ thấy mặt ngoài cây xẻng hình như có thêm hai lổ hỏm vào, có thể thấy được lực đánh vào lớn như vậy, nếu như đá vụn rơi trúng đầu, vậy căn bản không cần phải nói cái khác, hầu như là phải chết không thể nghi ngờ!

Đổng Học Bân không để ý tình huống bên cạnh, tiếp tục cầm cây xẻng liều mạng đào xuống!

Cứu người! Cứu người! Cứu người!

Một cái... Hai cái... Ba cái... Cánh tay truyền đến đau đớn toàn thân, Đổng Học Bân vẫn đang đào.

Đá vụn bay qua đầu, Đổng Học Bân ngay cả con mắt cũng không chớp, tiếp tục đào.

Trên xe dần dần đi xa, mọi người nhìn thân ảnh của Đổng Học Bân, sóng mũi cay cay, bóng lưng cô linh linh, cánh tay bọc băng gạc, câ xẻng một khắc cũng không dừng, mọi người trong xe cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới, trong cán bộ của huyện Duyên Đài còn có người như Đổng cục trưởng vậy, giờ khắc này, tất cả mọi người bị hành động của tiểu Đổng cục trưởng lây nhiễm, cán bộ như vậy, đáng để mọi người kính nể.

Bất tri bất giác, rất nhiều người lã chã rơi lệ.

Cái này có thể là lần cuối cùng nhìn thấy Đổng cục trưởng.

Tạ Tuệ Lan lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, híp mắt nhìn thẳng phía trước, bất quá Tào Húc Bằng thấy được, tần suất run run lông mi của Tạ huyện trưởng vô cùngnhanh, hiển nhiên tâm tình xúc động cực lớn. Lương Thành Bằng cũng chăm chú nắm chặt tay, trong lòng khó chịu đến mức cực kỳ, ông tự vấn là một quan tốt, vẫn đều muốn làm một cái gì đó cho dân chúng, nhưng hiện tại ông không thể không thừa nhận, ông có thế nào cũng không làm được như Đổng Học Bân!

"Hu hu! Tiểu quyên!"

"Lỗi Lỗi!"

Những người thân này còn đang khốc, trong miệng lẩm bẩm tên của người thân mình.

Lương Thành Bằng nhìn nhìn bọn họ, "Mọi người yên tâm, Đổng cục trưởng đã đi cứu người, nhất định không thành vấn đề!" Bên cạnh có người phụ họa nói: "Đúng vậy, không có chuyện gì Đổng cục trưởng không làm được, lần trước vụ án tại tiểu học Nam Liễu, lúc đó chẳng phải Đổng cục trưởng chạy ào đi cứu người sao, lần kia không có chuyện, lần này cũng sẽ không có vấn đề."

Bất quá, lời này bọn họ nói đều rất lo lắng, không phải hoài nghi đối với năng lực của Đổng Học Bân, khí phách của Đổng cục trưởng, bản lãnh của Đổng cục trưởng, mọi người sớm đều đã kiến thức qua, thế nhưng, một người năng lực dù lớn, cũng chỉ là một người, là không cách nào chống đỡ với thiên nhiên, đất lỡ, đất đá trôi, đá vụn lăn xuống, mỗi thứ đều là có thể lấy mạng người, tránh được một nhưng trốn không được hai, thuần túy là dựa vào vận khí!

Đổng cục trưởng rốt cuộc có thể sống sót hay không, không ai biết!

Đổng Học Bân cũng không biết!

Hắn cảm giác mình đã kiệt lực, nhưng cái hố bùn kia, tựa hồ không có đầu ra, đào mãi đào mãi cũng không hết, ở đây tuy rằng không phải cái loại đất đá trôi, cũng không phải ao đầm, nhưng đất bùn lầy cũng không phải đào một cái là có thể xong việc, vừa đào một cái, đất bùn bên cạnh với tốc độ thong thả rơi xuống, vòng đi vòng lại, Đổng Học Bân nỗ lực rất lâu mới đào không được nửa thước!

Tiếp tục như thế tuyệt đối không phải cách! Phải nhanh tốc độ lên!

Đổng Học Bân trên tay bỗng nhiên cố sức, căn bản không để ý thương thế, bắt đầu đào xuống như điên rồi, hắn chỉ hy vọng người trong xe có thể kiên trì!

... … … …

… trong xe buýt tối đen một mảnh.

Lưu Đại Hải nằm đó hít thở từng ngụm từng ngụm không khí, bên tai mơ hồ có tiếng khóc của đứa nhỏ.

Bọn họ đã bị kẹt ở chổ này mười phút rồi, cửa sổ phía sau xe buýt sớm bị bùn cát thẩm thấu, chỉ có phía trước thùng xe còn có một chút đất trống, nếu không sau khi chuyện xảy ra Lưu Đại Hải và hai người đội cứu viện hợp lực dùng ghế đệm chặn cửa cửa xe và một cửa sổ, bảy tám người bị nhốt trong xe đã sớm bị bùn cát bao phủ, không có khả năng kiên trì thời gian dài như vậy.

Nhưng mà, hiện tại dưỡng khí cũng hầu như tiêu hao không còn, một bầu không khí tuyệt vọng lan tràn bốn phía.

"Không được! Phù! Phù! Tôi không thở nổi nữa!" Một người thiếu phục khóc nức nở nói.

Lưu Đại Hải thở dốc nói: "Đội cứu viện lập tức tới ngay! Mọi người đừng từ bỏ! Ngàn vạn lần đừng từ bỏ!"

Một hiệp cảnh của đồn công an Huệ Điền Hương tuyệt vọng nói: "Các người nghe, còn có tảng đá đang rơi xuống, loại tình huống này bọn họ sao cứu viện? Chúng ta khả năng bị bỏ rơi rồi."

Một đứa nhỏ khóc ròng nói: "Con không muốn chết! Hu hu hu! Ba ơi! Mẹ ơi! Hu hu! Ba mẹ tới cứu con đi!"

Bầu không khí có thể truyền nhiễm, người thiếu phụ và và một đứa bé trai cũng khóc lên, "Người đâu! Hu hu hu! Người đâu cứu mạng! Cứu mạng a!" Rầm rầm, đám người tuyệt vọng không ngừng đập xe buýt, muốn người khác nghe được tiếng kêu cứu, "Ai tới cứu cứu chúng tôi! Hu hu! Cứu mạng! Hết không khí rồi! Hu hu! Người đâu cứu mạng!"

Có người nói: "Đừng hô nữa! Bọn họ khẳng định đã sớm chạy! Không ai sẽ quản chết sống của chúng ta!"

Biết rõ như vậy, nhưng mọi người vẫn cố gắng vỗ vào thành xe, kêu, hô, khóc!

Đầu của Lưu Đại Hải càng ngày càng mơ hồ, đã lâm vào trạng thái thiếu dưỡng khí cực độ, hắn giương miệng hút không khí bên ngoài, há cái cổ, một chút âm thanh cũng phát không được. Bên cạnh, tình huống những người khác cùng không khác biệt hắn, mọi người cũng không hô, toàn bộ tuyệt vọng nhắm hai mắt lại. Chết, không có dưỡng khí, mọi người trong xe một người cũng đừng muốn sống!

Một giây đồng hồ... Hai giây... Ba giây đồng hồ... Phảng phất là mấy thế kỷ trôi qua, ngay trong lúc mọi người nhắm mắt chờ chết, một thanh âm đột nhiên gõ vào trong lòng mọi người!

Đó là âm thanh của tiếng đào xới!

Có người nỗ lực cứu bọn họ!!

Lưu Đại Hải cũng không biết lấy được khí lực từ đâu tới, ngồi dậy, "Là... Cửa xe... Bên kia có... Người."

Rất nhiều người đã suy yếu, tất cả mọi người trừng to con mắt nhìn phương hướng cửa xe.

Cạch...Xạch... Âm thanh càng ngày càng gần, càng ngày càng gần!

Bỗng dưng, một tiếng động lớn, một cái ghế được mọi người để ở cửa xe dùng để ngăn trở bùn cát lọt vào bị người từ phía trên mở ra, tia ánh trăng chiếu vào. Cùng lúc đó, không khí mới mẻ từ chỗ cửa xe chen vào trong xe, mọi người chỉ cảm thấy thoải mái tức thời, từng chút dưỡng khí bị hít vào trong miệng, giống như lấy được sinh mạng mới, khí lực cũng dần dần khôi phục!

Sống!

Sống lại rồi!!

Mặt trên, một giọng nam hô lớn: "Có ai còn sống không?"

"Có! Có!"

"Người cứu mạng!"

"Nhanh cứu chúng tôi!"

Chỉ có Lưu Đại Hải nghe ra cái âm thanh này, bật thốt lên kinh hô: "Đổng cục trưởng!"

Âm thanh chính là của Đổng Học Bân, nghe được tiếng la phía dưới, Đổng Học Bân tinh thần rung lên, kích động nói: "Lão Lưu! Anh không có việc gì chứ? Thật tốt quá! Nhanh lên một chút! Nhanh lên một chút tổ chức người từng bước từng bước bò lên trên! Thời gian không nhiều lắm! Tốc độ một chút! Nhanh! Nhanh! Nhanh!" Đã rồi tiếp cận khô kiệt, cứ tiếp tục như thế, Đổng Học Bân nếu như chết thì căn bản không có biện pháp sống lại, cho nên một giây cũng đều là then chốt!

Nghe được âm thanh của Đổng Học Bân, Lưu Đại Hải chỉ cảm thấy trong lòng an tĩnh lại, thiếu chút nữa bật khóc.

"Mọi người nhanh lên một chút!" Lưu Đại Hải ôm một đứa nhỏ, đẩy nó lên trên, "Đừng chen! Đừng chen! Trước đem đứa nhỏ lên!"

Cửa xe bị mở ra một thông đạo, bùn cát bên ngoài cũng không ngừng chảy xuống, thời gian thật sự không nhiều lắm!

"Mọi người nhanh lên!"

Lưu Đại Hải tuy rằng cũng muốn mau chóng đi ra, nhưng hắn không thể cho Đổng Học Bân mất mặt, không thể cho cục công an mất mặt, cho nên hắn ở cuối cùng, chờ tất cả mọi người đi, Lưu Đại Hải mới theo ra ngoài!

Nhìn thấy ánh sáng!!

...

...

Bình luận

Truyện đang đọc