QUYỀN TÀI

Chạng vạng.

Mặt trời chiều ngả về tây.

Ánh sáng đỏ đầy phía chân trời, dường như đang thiêu đốt ai vậy.

Đổng huyện trưởng vừa chạy một chuyến đến hiện trường hội chiêu thương ở công viên trung tâm thành phố cũng mới trở về không bao lâu, đang tắm ở trong phòng, tẩy sạch mồ hôi và bụi bẩn trên người, Đổng huyện trưởng vuốt mái tóc vẻ mặt đầy sảng khoái, thở ra một hơi, tắt vòi phun nước lấy khăn lâu tóc, đi ra ngoài tìm quần áo sạch mặc vào.

Lúc này, điện thoại di động vang lên.

Trong huyện lại gọi điện thoại đến lần nữa.

Đổng Học Bân biết bọn họ là lo lắng, sợ xảy ra ngoài ý muốn, vì vậy trong lòng cũng không có gì không nhịn được, cầm lấy điện thoại di động nhấn nút nghe.

"A lô, Mông bí thư."

"Đoàn ngoại thương đâu?"

"Bọn họ đã đi nghỉ vào buổi chiều."

"Hành trình ngày mai đã quyết định?"

"Quyết định rồi, tôi và Trương tổng đã thương lượng được rồi, sáng sớm ngày mai tám giờ."

"Các người tám giờ xuất phát, gửi một tin nhắn, đại khái trước mười giờ khẳng định có thể?"

"Khẳng định tới, muộn nhất cũng là mười giờ rưỡi, tuyệt đối sẽ không vượt lên trước mười một giờ."

"Vậy được, bên tôi đã biết, tiệc và công tác nghênh tiếp cũng không cần các người quản, trong huyện sẽ làm chuẩn bị tốt nhất, đến lúc đó tôi và Khương huyện trưởng sẽ tự mình đi nghênh tiếp, đón gió cho đoàn ngoại thương, công tác cậu cần làm cũng là đem đoàn ngoại thương một người cũng không thiếu đến đây."

"Ngài yên tâm, khẳng định sẽ không xảy ra lỗi."

"Cậu làm việc tôi yên tâm, bất quá các người dù sao cũng là ở thành phố."

"Cái này tôi hiểu, tôi sẽ nhìn một chút, khẳng định sẽ không khiến cho ngoại thương bị cướp đi."

"Được, vậy thành phố giao cho cậu Đổng huyện trưởng, cậu khổ cực nhiều."

Đây là cú điện thoại lần thứ hai Mông Duệ ngày hôm nay gọi tới. Cũng là cú điện thoại thứ năm huyện Trinh Thủy bên kia gọi cho Đổng Học Bân, có thể thấy được trong huyện có bao nhiêu để bụng và hưng phấn, cái này dặn xong cái kia hỏi tình huống, lúc đầu Đổng Học Bân rất thoải mái cũng bị bọn họ làm cho có chút khẩn trương, vì vậy sau khi chớp mắt, Đổng Học Bân thẳng thắn gọi một cú điện thoại cho Thường Quyên và Trần Vân Tùng bọn họ, dặn dò bọn họ hoạt động con mắt một chút. Nếu như gặp phải người ngoại thương nào không ngủ muốn đi ra ngoài, hoặc là người nào của cục chiêu thương nào tiếp xúc bọn họ, nhất định phải thông báo cho mình trước.

Vốn tưởng rằng ngày mai mới là lúc đánh trận ác liệt. Bất quá suy nghĩ một chút, thật ra từ ngay đầu tiên khi đoàn ngoại thương tới, chiến tranh giữa các cục chie6ut hương cũng đã khai hỏa.

Đến giờ ăn cơm rồi. Đi ra ngoài ăn một chút.

Đổng Học Bân cầm theo bóp tiền đi ra, bất quá sau một giây thì chuông cửa vang lên, mở cửa ra, đứng bên ngoài chính là một người khoa viên của cục chiêu thương thành phố.

"Đổng huyện trưởng, Lữ cục trưởng bảo ngài đến phòng ông ấy một chút."

"Được, tôi đã biết."

...

Trong một phòng thương vụ.

Lữ Vệ Quốc ngồi ở ghế sô pha, bên cạnh còn có mấy người cán bộ và nhân viên công tác của cục chiêu thương thành phố, đại khái năm sáu người, ngồi có ngồi đứng có đứng.

"Đổng huyện trưởng tới?" Lữ Vệ Quốc nhìn hắn.

Đổng Học Bân ừ một tiếng, "Ông tìm tôi à Lữ cục trưởng? Chuyện gì?"

Lữ Vệ Quốc để cho hắn ngồi xuống."Cũng không có gì, cũng là thông báo các người một chút, buổi tối tám giờ hơn có yến hội nhỏ, cũng là người của cục chiêu thương các huyện khu chúng ta tham gia, các người nếu như chưa dùng cơm. Vậy chờ một chút, đến lúc đó cùng nhau tham gia, sau khi ăn xong cũng mở họp bố trí nhiệm vụ."

Đổng Học Bân nói: "Được."

Lữ Vệ Quốc chợt nhìn hắn nói: "Tôi nghe nói cậu và Trương tổng đã nói chuyện? Hành trình ngày mai của đoàn ngoại thương rốt cuộc là an bài thế nào?"

Đổng Học Bân thản nhiên nói: "Trương tổng nói sáng sớm đi khảo sát huyện Trinh Thủy chúng tôi trước."

Lữ Vệ Quốc nhíu nhíu mày, "Trương tổng nói với tôi là sáng sớm ngày mai mới thương lượng, đi huyện Trinh Thủy? Sáng sớm phải đi sao? Đã định rồi?"

Đổng Học Bân ừm nói: "Trương tổng bọn họ định."

Người của cục chiêu thương thành phố đều nhìn nhìn Đổng Học Bân, hiển nhiên không tín lời nói của hắn.

Lữ Vệ Quốc im lặng không nói. Hơn nửa ngày không nói chuyện.

Đổng Học Bân muốn nhìn ông ta sẽ diễn trò gì, đồng dạng không hé răng.

Cuối cùng, Lữ Vệ Quốc mới nói: "Như vậy đi Đổng huyện trưởng, tôi cũng không phải nói không cho ngoại thương đi huyện Trinh Thủy các người khảo sát, dù sao người là các người mời tới, khẳng định phải tăng cường huyện các người trước, cái này không gì đáng trách, nhưng lần này là hội chiêu thương thành phố tổ chức, các người cũng là dùng danh nghĩa của hội chiêu thương thành phố mời, chúng ta tổ chức hội chiêu thương mục đích chính là vì tài nguyên, khiến cho đầu tư chứng thực và đầu tư, cho nên các người cũng phải lo lắng thành phố và đồng chí của khu huyện khác một chút, hơn nữa bí thư và thị trưởng ngày hôm nay cũng tới bữa tiệc, cũng biểu đạt ý tứ này, tôi nghĩ, ngày mai trước hết không nên đi huyện Trinh Thủy, dời lại ngày kia đi, đều là như nhau, ngày mai để cho đoàn ngoại thương đi hội chiêu thương nhìn một cái, lý giải tình huống hạng mục, thuận tiện đi ở thành phố, dù sao ở đây cũng là khu vực thành thị, ra khách sạn cũng vậy, cách trung tâm công viên cũng không xa, ngoại thương tới cũng không thể ngay cả hội chiêu thương thành phố cũng không tham gia mà trực tiếp xuống huyện Trinh Thủy khảo sát đúng không? Ngày hôm nay ngoại thương tới, có thể là sai giờ, trước đó chưa cẩn thận đi xem hội chiêu thương."

Không đi huyện chúng tôi?

Tăng cường cho thành phố các người trước?

Đổng Học Bân nghĩ ông ta thật có thể pha trò, cục chiêu thương thành phố các người ba lần bốn lượt ác tâm huyện Trinh Thủy chúng tôi, bây giờ còn muốn chúng tôi chủ động làm ra hi sinh cố kỵ thành phố các người và các khu huyện khác?

Vô nghĩa!

Ông đang nằm mơ hả?

Đổng Học Bân mềm cứng không ăn nói: "Ài da Lữ cục trưởng, cái này tôi không làm chủ được, đề nghị sáng mai sớm muốn đi huyện Trinh Thủy là Trương Long Quyên Trương tổng nói ra, đoàn khảo sát bọn họ lần này tới cũng là vì huyện Trinh Thủy chúng tôi, vậy ông bảo tôi nói như thế nào? Không cho bọn họ đi? Bắt bọn họ chờ vài ngày rồi nói? Người ta cũng sẽ có suy nghĩ, huống hồ Trương tổng nói xong tôi đều đáp ứng rồi, Trương tổng hẳn là cũng thông báo cho các thành viên của đoàn khảo sát, cái này đã không có cách nào sửa lại, hiện tại nếu như thay đổi chủ ý, người ta sẽ nghĩ tôi nói không giữ lời, cũng sẽ ảnh hưởng ấn tượng của bọn họ đối với thành phố Mai Hà chúng ta, ông nói phải không? Cho nên tôi thấy vẫn là để cho ngoại thương đi huyện Trinh Thủy trước, chờ bọn họ khảo sát xong, đến lúc đó có thời gian, bọn họ còn muốn tới thành phố hoặc là khu huyện khác khảo sát, vậy lúc đó chẳng phải như nhau sao?"

Lữ Vệ Quốc nhìn hắn nói: "Đi huyện Trinh Thủy phải hơn một tiếng đồng hồ, mà đoàn khảo sát hiện tại ở ngay tại thành phố, vậy khẳng định là nên đi gần trước, cũng giảm bớt thời gian đi đường của nhà đầu tư."

Thấy ông ta còn không buông tha, thái độ của Đổng Học Bân cũng không phải tốt, "Tôi không rõ ràng ý tứ của ông Lữ cục trưởng, người là chúng ta huyện Trinh Thủy liên lạc, người ta ngày hôm sau muốn đi huyện Trinh Thủy chúng tôi khảo sát, cái này không phải chuyện bình thường sao? Sao cái này cũng không được?"

Lữ Vệ Quốc nói: "Không phải không được, là dời lại vài ngày sau rồi khảo sát các người, đều như nhau."

Mất tiên cơ, người ta lỡ như nhìn trúng hạng mục của huyện khu khác rồi bỏ tiền đầu tư, vậy hạng mục cùng loại đã không thể cho huyện Trinh Thủy, có thể như nhau mới là lạ!

Đổng Học Bân nói: "Vậy dời lại vài ngày sau rồi khảo sát thành phố và các khu huyện khác lúc đó chẳng phải như nhau sao?"

"Huyện Trinh Thủy các người có thể có một chút cái nhìn đại cục hay không? Hả?" Lữ Vệ Quốc cũng bị nói ra cơn tức.

Đổng Học Bân lạnh lùng nói: "Chúng tôi không có cái nhìn đại cục? Chúng tôi cực cực khổ khổ nói rách của mồm mời tới nhiều ngoại thương như vậy cho thành phố, chúng tôi không có cái nhìn đại cục? Không gian bàn triển lãm không đủ, chúng tôi phải lấy đại cục làm trọng nhận bàn triển lãm kém cõi nhất, phòng khách sạn không đủ, chúng tôi phải lấy đại cục làm trọng mấy người chen cùng một chỗ, nhà đầu tư trong nước muốn khảo sát huyện chúng tôi, chúng tôi cũng phải lấy đại cục làm trọng đem nhà đầu tư tặng cho khu Mai Dương, hiện tại? Tôi lại phải lấy đại cục làm trọng, ngay cả ý kiến của đoàn ngoại thương cũng không có thể lo lắng, phải nghĩa vô phản cố làm ra hi sinh để cho ngoại thương đi khảo sát địa phương khác cuối cùng mới có thể đến phiên chúng tôi? Vô nghĩa! Chúng tôi làm gì thế! Huyện chúng tôi là tới tham gia hội chiêu thương! Không phải đến đây làm cháu trai! Lữ cục trưởng, tôi muốn hỏi một chút, các khu huyện khác cũng là khu huyện của thành phố Mai Hà, các người biết tăng cường, huyện Trinh Thủy chúng tôi thì không biết? Ai không có cái nhìn đại cục hả? Ông nói cho tôi biết xem!"

Nghe vậy, Lữ Vệ Quốc tức giận không nhẹ.

"Cậu ăn nói cái kiểu gì thế!" Một cán bộ quát.

Mấy người của cục chiêu thương thành phố cũng đều trừng con mắt lên.

Đối với Hoa Lập phó thị trưởng, Đổng Học Bân có thể còn hơi cố kỵ một chút, nhưng đối với Lữ Vệ Quốc cục trưởng cục chiêu thương, Đổng Học Bân căn bản sẽ không để vào mắt, quả thật, cấp bậc của Lữ Vệ Quốc cao hơn so với Đổng Học Bân, nhưng Đổng Học Bân căn bản không ông ta quản, hai người cũng qua lại không nhiều, thậm chí nếu so về chất lượng chức vụ của hai người mà nói, Đổng Học Bân làm thường vụ phó huyện trưởng hiển nhiên cũng có chất có lượng hơn so với một cục trưởng cục chiêu thương thành phố nghèo nàn.

Ồn ào?

Anh em cũng con mẹ nó ồn ào với ông!

Đổng Học Bân nhìn bọn họ nói: "Tôi nói chuyện như vậy đấy, nói tục nhưng nói đúng, là Lữ cục trưởng trước tiên nói về vấn đề cái nhìn đại cục, vậy chúng ta lý luận một chút, Lữ cục trưởng, tôi nói khó nghe ông đừng trách móc, tôi cũng vì công tác vì huyện chúng tôi, chúng tôi muốn một công bình, là một đạo lý và nguyên tắc, tôi rất buồn bực, sao huyện Trinh Thủy chúng tôi giống như là con ghẻ vậy hả? Ngay cả quyền lợi cơ bản nhất chúng tôi đều không hưởng thụ được? Sáng sớm ngày mai đoàn khảo sát ngoại thương tôi sẽ tự mình mang về huyện Trinh Thủy, chuyện tình đã định rồi, chổ của tôi là sẽ không làm ra thay đổi, người của cục chiêu thương thành phố nếu như nghĩ không thích hợp, có thể trực tiếp liên hệ với đoàn ngoại thương, chân mọc ở trên người của người ta, tôi cũng không ép người ta đi được, nếu như bọn họ nguyện ý ở lại khảo sát khu vực thành thị, vậy tôi cũng không phản đối, cho nên Lữ cục trưởng, các vị đồng chí của cục chiêu thương thành phố, hành trình của đoàn ngoại thương sau này đừng tìm tôi cũng đừng hỏi tôi, tôi là phó huyện trưởng của huyện Trinh Thủy, tôi chỉ làm tốt công tác của tôi, chỉ nghĩ hết mọi biện pháp đem đầu tư đoàn ngoại thương chứng thực đến huyện chúng tôi, về phần các khu huyện khác, tôi không muốn quản cũng không cần quản, đó là vượt quyền, tay của tôi không dài như vậy, tôi cũng chỉ là một phó huyện trưởng nho nhỏ, không có năng lực lớn như vậy."

Nói rất dễ giận.

Nhưng người của cục chiêu thương thành phố cũng không phản bác được.

Nói thật, Hoa Lập và Lữ Vệ Quốc nhằm vào huyện Trinh Thủy quá rõ ràng, đám người bên dưới trong lòng cũng hiểu rõ, huyện Trinh Thủy tới hội chiêu thương từ đầu tới đuôi chưa từng được thành phố chiếu cố bất luận cái gì, thậm chí còn chèn ép khắp nơi nhằm vào bọn họ, các huyện khu khác cũng đều gia nhập vào cô lập bọn họ, hiện tại huyện Trinh Thủy xoay người, có căn cơ để đấu cùng cục chiêu thương thành phố, cục chiêu thương thành phố bọn họ còn muốn huyện Trinh Thủy chủ động hi sinh hiển nhiên là không thực tế, phàm là người ai cũng đều có tính tình, người ta có thể đáp ứng mới là lạ, càng không nói là Đổng Học Bân tính tình thối có tiếng!

Bình luận

Truyện đang đọc