QUYỀN TÀI

Từ Yến sau khi vào phòng vệ sinh thì phát ra một tiếng hô ngạc nhiên, âm điệu rất lớn, Đổng Học Bân trong phòng ngủ đều nghe được.

"Tiểu Đổng, cậu đến đây!"

"Làm sao vậy chị Từ?"

"Cậu mau tới đây nhìn!"

"Cái này, đồng sự của ngài?"

"Lão Chu đi rồi, tên nhóc cậu nhanh chóng đi ra!"

Nghe vậy, Đổng Học Bân liền đẩy cửa phòng ngủ Từ Yến, đi vào WC.

Bên trong, Từ Yến đứng ở trước gương mặt sờ sờ mặt mình, kinh ngạc nhìn cô ấy trong cái gương, trong mắt có chút không thể tin tưởng, một hồi lấy đầu ngón tay gạt gạt mí mắt của mình, một hồi lại lấy ngón tay nhéo da bụng trên người, cái áo khoác vừa rồi đi ra ngoài phủ thêm cũng không biết bị Từ Yến ném lên máy giặt từ lúc nào, lại lộ ra một mảnh da thịt được khăn tắm bao phủ.

Sau khi tiến vào Đổng Học Bân lại một lần thấy được dáng dấp của chị Từ, trên mặt không nhịn được nóng lên, thật sự là thấy thế nào cũng thành thục động lòng người.

Từ Yến thấy hắn tới, giật mình nói: "Tiểu Đổng, cái này rốt cục là sao?"

Đổng Học Bân cũng biết có chút hơi quá, ho khan nói: "Ngài có thể chất đặc thù, cho nên hiệu quả trị liệu đặc biệt tốt."

"Vậy cũng không thể cái dạng này?" Từ Yến cười khổ, "Cậu xem chị cậu hiện tại làm gì giống như người hơn bốn mươi tuổi? Rõ ràng là dáng dấp của hơn ba mươi tuổi."

"Khụ khụ, vậy còn không được?"

" Đương nhiên là tốt, nhưng cái này..."

"Thật ra chỉ là ngài bình thường không thích trang điểm, trang điểm cũng có thể đạt được cái hiệu quả này."

Từ Yến bất đắc dĩ cười cười, nói: "Tôi nói vừa rồi lão Chu mở cửa sao nhận không ra tôi, tôi còn tưởng rằng ông ta nói giỡn với tôi, cái này vừa nhìn chị cậu mới rõ ràng, hèn chi lão Chu có biểu tình kia, đừng nói ổng, tôi vừa nhìn vào trong gương, ngay cả mình đều không nhận ra bản thân, cái này đâu chỉ là trẻ lại một tuổi hai tuổi? Đâu chỉ là hiệu quả trang điểm có thể đạt được? Cậu thấy được sao? Tàn nhang của chị, nếp nhăn của chị, cũng không biết chạy đi đâu, còn có vết sẹo ở chân, mỡ thừa trên bụng, hiện tại cũng không thấy."

Đổng Học Bân cười ha ha nói: "Nếu ngài thấy quá khoa trương, tôi xoa bóp quay về cái trạng thái kia cho ngài?"

"Tên nhóc cậu dám." Từ Yến cũng vui vẻ, "Trẻ tuổi một chút còn không được? Chị cậu còn chưa có ngốc như vậy."

Đổng Học Bân nói: "Ngài thích là được, tôi cũng coi như không uổng phí khí lực."

Từ Yến nhàn nhạt cười nói: "Chị cậu hiện tại cũng không biết thứ hai làm sao đi làm, tôi phỏng chừng, bảo vệ cửa cũng không cho chị tiến vào cửa quốc an."

"Đó là khẳng định." Đổng Học Bân cũng rất hài lòng, "Ngài phải để cho bọn họ thích ứng, ha ha."

"Cảm ơn tên nhóc cậu." Từ Yến vỗ vỗ tay hắn, nắm trong lòng bàn tay nhéo nhéo, "Chị nghĩ thủ pháp trị liệu của cậu có thể rất hữu dụng, nhưng chưa từng ngờ sẽ có hiệu quả như thế, trẻ lại cũng gần mười tuổi, thật sự cảm ơn." Dứt lời, Từ Yến kéo tay của Đổng Học Bân qua bên mép, nhẹ nhàng hôn mu bàn tay của hắn, "Tên nhóc cậu, ha ha, thật đúng là phúc tướng của chị, ài, nếu cậu là con trai chị là tốt rồi."

Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: "Coi ngài nói kìa, ngài quá khách khí."

"Được rồi, loại trạng thái này sẽ không trở về chứ?"

"Sẽ không, thế nhưng ngài phải chú ý bảo dưỡng, nếu không qua vài năm nữa sẽ..."

"Vậy được, sau này chị cũng bắt chước theo mấy ngươi trẻ tuổi, dùng đồ dưỡng nhan."

"Tôi thấy chờ ngày kia ngài đi làm, nam đồng sự còn độc thân khẳng định liều mạng theo đuổi ngài."

Từ Yến cười chỉ chỉ hắn, "Ngay cả chị Từ cậu cũng dám trêu ghẹo? Muốn chị thu thập tên nhóc cậu có phải không? Ha ha, chị hiện tại cũng chỉ trang điểm một chút, không quan tâm có bộ dạng gì, chị bây giờ cũng hơn bốn mươi tuổi, cái này ai cũng thay đổi không được, cũng không có quyết định tái hôn."

Hơn bốn mươi tuổi?

Hẳn là hơn ba mươi mới đúng.

Vô luận là cốt cách hay là da, đều là hơn ba mươi tuổi, REVERSE cũng không phải mỹ dung, mà là thuần túy rút lui thời gian, chị Từ đương nhiên không có khả năng biết thân thể của mình là cái dạng tình trạng gì, nhưng Đổng Học Bân không có biện pháp nói cho cô ấy.

Buông tay hắn, Từ Yến lại một lần nữa nhìn về phía cái gương, mỉm cười soi soi, nhìn qua vô cùng sung sướng. Cũng đúng, phụ nữ coi trọng nhất đơn giản cũng là dung mạo và vóc người, hiện tại ngực của chị Từ rất căng, mông cũng rất tròn, mỡ thưa không có, nếp nhăn cũng mất tiêu, mất hứng mới là lạ. Ngay cả Đổng Học Bân nhìn cô ấy, đều thấy vui thay cô ấy, cũng hiểu được chị Từ hiện tại vô cùng đẹp.

Reng reng reng, reng reng reng, bên ngoài điện thoại vang lên.

Từ Yến đi ra ngoài tiếp điện thoại, một lát sau, cô ấy nói: "Tiểu Đổng, cậu xem cái dãy số này, có phải là của gia thuộc viện thị ủy? Nhà của cậu?"

Đổng Học Bân sửng sốt, đi qua nhìn, "Ặc, là của nhà tôi."

"Cậu nghe đi." Từ Yến cười nói: "Cậu không phải nói với vợ của cậu là ở tại nhà một người lãnh đạo nam sao?"

Đổng Học Bân ngượng ngùng, khụ khụ một tiếng, nghe điện thoại nói: "A lô?"

Bên kia truyền đến âm thanh ôn nhu của Cù Vân Huyên, "Tiểu Bân, điện thoại di động của anh hết pin?"

"Ừm, buổi chiều thì hết, quên mang theo đồ sạc."

"Em nhìn số điện thoại buổi chiều anh cho Tuệ Lan, gọi lại, không có chuyện khác, cũng là nói một tiếng, mẹ anh ngủ rồi, tâm tình cũng coi như thoáng ổn định một ít, em và Tuệ Lan thương lượng một chút, ngày mai anh trở về nhà đi."

"Được không?"

"Chuyện tình phải giải quyết, ẩn núp cũng không phải biện pháp."

"Anh, chủ yếu sợ mẹ thấy anh lại tức giận."

"Qua buổi tối hẳn là tốt hơn, em nhìn một chút, hẳn là không nghiêm trọng như vậy."

"Vậy được, anh nghe các người."

"Ừm, đến lúc đó nói nhiều lời hữu ích với chị Loan, cái miệng lanh lẹ một chút."

"Yên tâm đi, anh rõ ràng, khổ cực em cùng Tuệ Lan liễu, xin lỗi."

"Nói cái kia làm gì? Một cây làm chẳng nên non, chuyện lần này chúng ta tất cả mọi người có trách nhiệm."

Cúp điện thoại, Đổng Học Bân thổn thức thở dài, vẫn là Huyên di tốt, từ nhỏ đến lớn, chuyện gì đều suy nghĩ vì mình.

Từ Yến nhìn hắn, "Trong nhà không có việc gì?"

Đổng Học Bân sờ sờ mũi, "Còn không biết, người trong nhà bảo tôi ngày mai quay về."

Từ Yến gật đầu, nở nụ cười ưới, "Nếu như không được thì quay về chổ chị ở, sau này cũng vậy, nếu như không có chổ đi... Ở đây cũng là nhà của cậu, lúc nào tới chị đều hoan nghênh."

"Được, sau này nếu bị đuổi ra cửa, tôi tìm tới ngài."

Từ Yến cười nói: "Nói gì mà trong nhà như địa ngục vậy, tên nhóc cậu có phải là còn làm không ít đuối lý chuyện? Cậu còn giấu diếm cái gì phải không?"

Đổng Học Bân lau lau mồ hôi, cực kỳ chột dạ.

"Coi cậu đổ mồ hôi kia." Từ Yến bị hắn chọc cười, "Được rồi, chị cũng không hỏi, bất quá làm người từng trải, chị phải nói cho cậu một câu, mọi việc cần phải quý trọng."

"Ừm, thụ giáo."

"Cậu nghe vào là được."

"Tám giờ hơn, ngài bình thường nghỉ ngơi lúc mấy giờ? Bây giờ ngủ chưa?"

Từ Yến nhìn đồng hồ, "Hôm nay chị vui vẻ, không tới mười một giờ sợ là không ngủ được, tên nhóc cậu trạng thái làm sao? Thế nào? Hai mẹ con chúng ta đã lâu không luyện qua, đánh vài trận?"

Đổng Học Bân khen tặng nói: "Với kỹ thuật của ngài tôi thật không phải đối thủ, tôi chỉ là đánh bậy đánh bạ, làm sao so với ngài được huấn luyện chính quy."

"Đừng khiêm nhường, tới hay không?"

"Được, vậy tôi cùng ngài."

"Cái này là được rồi, chờ chị đổi quần áo."

...

Mười phút sau.

Một phòng sách khác.

Đổng Học Bân quần áo đều đi giặt sạch, cũng không cần thay, trên người vẫn là trang phục chị Từ cho hắn mượn, còn Từ Yến đối diện đã thay đổ khác, một bộ đồ vận động màu trắng, tóc buột cao, trang phục có chút giống như nhu đạo, tư thế vô cùng oai hùng hiên ngang!

Đổng Học Bân vuốt mông ngựa nói: "Thấy cái khí thế này của ngài là tôi đã so với không được."

Từ Yến bật cười nói: "Đừng múa mép khua môi, lấy ra chút bản lĩnh thật sự cho tôi xem, sức chiến đấu của cậu chị rõ ràng hơn ai khác, đừng nương tay!"

"Được, vậy tôi đem hết toàn lực."

"Được, tới!"

Vừa dứt lời, khí thế Từ Yến bỗng thay đổi, cả người nhất thời giống như một thanh kiếm, vù một tiếng đâm đến đây, một tay đã chộp tới cổ áo của Đổng Học Bân. Đổng Học Bân cuống quít tránh đi, chỉ là sau khi tránh được chiêu này cũng đã bị Từ Yến đá vào châ, lảo đảo một chút. Từ Yến thấy đúng cơ hội liề phóng một bước xa tới, đầu gối đè xuống, cánh tay nhấn một cái, phù phù một tiếng đã đem Đổng Học Bân đặt ở trên mặt đất!

Đổng Học Bân ăn đau nói: "Tôi đầu hàng tôi đầu hàng."

Không dùng back và stop, Đổng Học Bân làm sao là đối thủ của Từ Yến? Người ta được phòng ban quốc an huấn luyện ra, mà thằng nhãi này từ trước đến nay cũng là liên hương tích ngọc, đương nhiên không có khả năng dùng Stop giao thủ cùng chị Từ.

Từ Yến cưỡi phía sau lưng hắn, buồn cười nói: "Cậu có đánh đàng hoàng hay không?"

Đổng Học Bân dở khóc dở cười, "Tôi thật sự dùng toàn lực, là ngài quá lợi hại, được rồi, sao tôi cảm giác ngài lần này so với lần trước khí lực còn lớn hơn rất nhiều? Động tác cũng nhanh, tôi đều nhìn không rõ lắm."

Từ Yến vừa suy xét, "Cũng phải, chị cũng cảm giác như vậy."

Đổng Học Bân vừa nghĩ cũng rõ ràng, reverse rút lui cho chị Từ mười năm, cô ấy hơn ba mươi tuổi và cô ấy hơn bốn mươi tuổi, thể lực và lực phản ứng sức bật khẳng định sẽ không như nhau.

"Tiếp tục nào." Từ Yến tựa như đã nghiện.

Đổng Học Bân đứng lên, tiếp tục luyện cùng cô ấy.

Một trận...

Ba trận...

Năm trận...

Cuối cùng Đổng Học Bân toàn bại.

Nếu như Từ Yến trước đây, Đổng Học Bân không xuất toàn lực còn có thể tiếp mấy chiêu của cô ấy, nhưng chị Từ hôm nay đã xưa đâu bằng nay, trẻ nhiều tuổi như vậy cô ấy cứ như lang như hổ, chiêu nào cũng lộ ra lực lượng, làm cho Đổng Học Bân không thể làm được gì.

Không bao lâu.

Đổng Học Bân bị Từ Yến đè xuống khống chế trên mặt đất.

"Thôi thôi." Đổng Học Bân ôm lưng đau hô lên.

Từ Yến vung tay lên cổ Đổng Học Bân, kẹp lấy đầu của hắn từ phía sau, hai ngực cực lớn đại cũng chen vào trong cái ót Đổng Học Bân, "Chịu thua chưa?"

Đổng Học Bân mặt đỏ tới mang tai nói: "Thua thua."

Từ Yến cũng ra chút mồ hôi, lúc này mới buông đầu của Đổng Học Bân ra, "Coi chị ra mồ hôi này, tuổi vẫn là lớn, không so với được người trẻ tuổi các người, cậu xem tên nhóc cậu, mồ hôi đều không có, vừa nhìn là biết không dùng bản lĩnh thật sự."

Đổng Học Bân trong lòng nói ngài là nữ tôi là nam, tôi làm sao không biết xấu hổ đánh ngài.

Bình luận

Truyện đang đọc