QUYỀN TÀI

Buổi chiều.

Trên một con đường ở thành phố.

Đi trước là chiếc xe do thư ký Trương Phong lái, phía sau là chiến Land Rover màu đen, lái xe chính là Trần Tiểu Mỹ, Nghiêm Nhất Chí ngồi ở ghế cạnh người lía, Đổng Học Bân thì ngồi ở ghế sau, hình dạng ngồi không ra ngồi nằm không ra nằm, tư thế rất khó chịu, cũng không có biện pháp, toàn thân gãy xương mà, lần này không giống với tình huống Đổng Học Bân trước đây bị thương, trước đây khi hắn vừa bị thương thì lập tức dùng REVERSE khôi phục, người khác cũng không nhìn ra, nhưng lần này hắn gãy xương là tất cả mọi người mở mắt nhìn trừng trừng, bệnh viện cũng cho ra kết quả, nếu dùng REVERSE chữa thương một chút, khẳng định là không cách nào nói được, chuyện đến bây giờ hắn cũng đành chờ thương thế của mình từ từ lành lại.

Xe đi ra, Đổng Học Bân nhắm mắt, cũng rất thanh nhàn. Ngày hôm trước hắn đã cho Diêu Thúy trở về, chuyện công tác Diêu Thúy ở bên kia phối hợp, không được thì gọi điện báo cáo với mình, Đổng Học Bân sẽ quyết định, cho nên mấy ngày hắn nằm viện cũng không ảnh hưởng gì cả.

Tất cả đều thuận lợi.

Tiền đến, công tác cũng đi vào quỹ đạo.

Ài, lúc này có thể nghỉ ngơi một thời gian.

Sau vài phút, chỉ nghe Trần Tiểu Mỹ ơ một tiếng, xe ngừng lại.

"Trần cục trưởng?"

"Thư ký Trương dừng xe"

"Dừng xe? Còn chưa đến mà?"

"Ừm, đậu vào ven đường, xuống xe"

Đổng Học Bân gian nan giật giật cái cổ, nhìn thoáng qua phía trước, thì thấy được Trương Phong đã đi đến hướng bọn họ, Trần Tiểu Mỹ cũng mở cửa xuống xe.

"Làm sao vậy thư ký Trương?"

"Khương huyện trưởng gọi điện thoại tới, nói sẽ lập tức đến"

"Ơ, không phải buổi tối Khương huyện trưởng mới về sao?"

"Hẳn là đã họp xong, bảo chúng ta chờ ngài ấy một chút"

"Vậy được, tôi đi nói một tiếng với Đổng huyện trưởng."

Mười phút sau.

Xe của Khương huyện trưởng chậm rãi chạy đến đây.

Cửa xe mở ra, Khương Phương Phương đi xuống gật đầu với bọn họ: "Đợi lâu, đi thôi"

Nghiêm Nhất Chí Trần Tiểu Mỹ bọn họ chào hỏi với Khương huyện trưởng, sau đó lên xe. Bất quá lúc này, Khương Phương Phương lại khom lưng, trực tiếp lên ghế sau của chiếc Land Rover. Nghiêm Nhất Chí vừa nhìn, cũng nói một tiếng với Trần Tiểu Mỹ, bảo cô ấy lái xe, còn Nghiêm Nhất Chí thì tự mình đi xe của Trương Phong.

Một lát sau, ba chiếc xe lần lượt đi ra ngoài.

Trên xe.

Đổng Học Bân nói: "Khương huyện trưởng!"

Khương Phương Phương thản nhiên ừm một cái: "Cảm giác thế nào?"

"Cũng được, dưỡng vài ngày là không khác biệt" Đổng Học Bân nói.

"Lần này khổ cực cậu, cũng rất xin lỗi cậu, lúc đầu cho cậu đi đòi tiền đã là chuyện không tốt, bây giờ còn làm cho cậu bị thương toàn thân"

"Ngài đừng nói như vậy, đều là vì công tác mà" Đổng Học Bân nói:" Chỉ cần có thể lấy được tiền, bao nhiêu thương thế tôi cũng chấp nhận"

Khương Phương Phương nhìn hắn: "Lần này có thể cũng là liên lụy cậu, tôi mới đi họp từ thành phố về, thái độ của một vài người đối với huyện chúng ta không được tốt lắm. Đây là vì chúng ta đem tiền đi, một người lãnh đạo bên xây dựng thành phố còn trực tiếp hơn, thấy tôi đến thì đen nghiêm mặt, thành phố vốn dĩ muốn lấy số tiền ấy cho bên cục xây dựng thành phố, phỏng chừng là cuộc họp thường ủy đều phê duyệt, nhưng hiện tại tiền không còn, đương nhiên không có biện pháp khai triển"

Đổng Học Bân nói: "Cái này thật ra tại tôi"

Quan hệ của huyện Trinh Thủy và thành phố thông qua chuyện lần này quả thật đã trở nên ầm ĩ căng thẳng.

"Không trách cậu, lúc đầu đi thành phố đòi tiền, khẳng định sẽ phải chịu những áp lực này, tôi và Mông bí thư cũng đã chuẩn bị tư tưởng, chúng tôi vẫn là cảm thấy có lỗi với cậu, bởi vì chuyện này, thành phố hẳn là sẽ đem món nợ này tính với cậu, áp lực của cậu mới là lớn nhất" Người đạp đầu thành phố chính là Đổng Học Bân, mở miệng đòi tiền chính là Đổng Học Bân, cuối cùng còn cưỡm luôn một triệu của thành phố cũng là Đổng Học Bân, thù này thành phố đương nhiên phải tính trên người hắn rồi, nhưng thật ra cũng không gây khó xử quá mức vào huyện Trinh Thủy.

Đổng Học Bân nói:" Tôi không sao"

Khương Phương Phương nói: "Cậu vừa mới tiền nhiệm, ngày sau này còn dài, sớm biết sẽ biến thành cái cục diện này, lúc trước tôi đã không cho cậu đến thành phố"

"Thật sự không có việc gì, tôi quen rồi" Đổng Học Bân thản nhiên nói.

Trần Tiểu Mỹ lái xe từ trong kính chiếu hậu nhìn Đổng Học Bân một chút, quen rồi? Quen rồi cái gì?

Đổng Học Bân nói quen rồi ở đây đương nhiên là chuyện đắc tội với người, người ghi hận hắn phỏng chừng cũng có thể mở một buổi biểu diễn cả ngàn người, nên cũng không quan tâm đến có thêm mấy người, cái này gọi là cùi không sợ ghẻ lở.

"Dù sao chính cậu chú ý chút" Khương Phương Phương mờ mịt nói: "Ngày đó trước khi đi, tôi thấy ánh mắt của Vi Lâm không đúng lắm, dù sao trong lòng cậu cẩn thận là được"

Ánh mắt không đúng?

Là nói muốn trả thù tôi?

Đổng Học Bân biết Khương huyện trưởng nói như vậy không phải là nói lung tung, ánh mắt? Một ánh mắt phỏng chừng không nói rõ vấn đề, dù sao Đổng Học Bân cũng chà đạp Vi Lâm ác như vậy, khiến cho ông ta bị cách chức, ánh mắt của Vi Lâm có thể đúng mới là lạ, phỏng chừng là Khương huyện trưởng nghe nói cái gì, hoặc là Khương Phương Phương đối với nhân phẩm của Vi Lâm đã sớm có lý giải, cho nên mới nói cho Đổng Học Bân biết để cho hắn chú ý, bất quá Đổng Học Bân hiển nhiên là không quá quan tâm.

Trả thù mình?

Tới đi! Anh em chờ đây!

Tôi cho ông đi đến đây mà phải lăn trở lại!

Đổng Học Bân tiến vào thể chế cũng đã nhiều năm rồi, chuyện lớn chuyện nhỏ cũng thấy qua không ít, nhưng cho đến bây giờ đều chỉ có hắn dày vò lăn qua lăn lại người khác, cũng chưa nghe nói qua hắn bị lỗ chịu thiệt gì cả!

" Khương huyện trưởng, tôi thấy... khụ khụ khụ... khụ khụ khụ..."

Đổng Học Bân từ lúc xe chạy đã bắt đầu nói, lại ngồi ở trên xe, không nằm, chổ nào trên người cũng không thoải mái, lúc này nói hơi nhiều, hắn liền ho khan lên, vừa ho thì ngực liền đau, làm trên người cũng lung lay một chút, sau đó thì tác động đến vết thương và thạch cao, khiến cho sắc mặt cả người nhất thời cũng trắng bệch một chút, mồ hôi lạnh từ trên trán lập tức toát ra, và hắn cũng không dám nói tiếp nữa.

Trần Tiểu Mỹ vội vã chạy chậm lại, nói: "Ngài thế nào rồi Đổng huyện trưởng?"

Khương Phương Phương lấy ra một cái khăn tay, từ từ lau mồ hôi cho Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân có chút vừa mừng vừa sợ, vội vàng nói: "Đừng... Khụ khụ... Không cần"

Khương Phương Phương chậm rãi nói: "Cậu đừng nói nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi, đã ra khỏi thành phố rồi, không cần lo"

Đổng Học Bân ừ một tiếng, điều chỉnh hô hấp một chút, mới hồi phục lại chút chút.

"Trần cục trưởng, bên bệnh viện huyện đã liên hệ được chưa?" Khương Phương Phương hỏi.

Trần Tiểu Mỹ vừa lái xe vừa nói: "Đã thông báo rồi, phòng bệnh cũng đã chuẩn bị"

Khương Phương Phương gật đầu nói: "Được, sau khi tới thì lập tức đến bệnh viện huyện, đi chậm một chút, đường xóc nảy thân thể của Đổng huyện trưởng không chịu nổi"

Đổng Học Bân chậm rãi nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, trong lòng rất là bất đắc dĩ.

Ài, cả người bị thương phải dưỡng đến khi nào hả trời!

Qua tháng này trước rồi nói, không được thì tháng sau dùng REVERSE để hồi phục, nếu không như thế thì cứ nửa sống nửa chết kiểu này cũng không phải chuyện tốt, tháng này đành phải nhẫn nhịn thôi.

...

Cùng lúc đó.

Bên kia, thành phố Mai Hà.

Trong một sân yên lặng, có một người trung niên sắc mặt âm trầm ngồi cạnh gốc cây nho, đó chính là cục trưởng cục tài chính thành phố tạm thời bị cách chức Vi Lâm.

Đổng Học Bân lần này đại náo thành phố, thật ra không chỉ có hắn và huyện Trinh Thủy gánh chịu bất mãn, mà bất mãn lớn nhất của thành phố là do Vi Lâm gánh chịu, tuy nói cách làm của Đổng Học Bân có chút quá kích, nhưng tối thiểu người ta cũng có lý mà nói, cũng thiếu chút nữa chết tại thành phố, đưa ra chút yêu cầu cũng coi như là hợp tình hợp lý, nhưng Vi Lâm thì không giống, xét cho cùng nguyên nhân gây ra cục diện hiện tại cũng là do Vi Lâm gây ra, chỉ đẩy nhẹ một cái, không chỉ năm mươi triệu biến mất, mà thành phố còn phải bỏ thêm một triệu!

Thành phố có thể tha cho Vi Lâm sao?

Không có khả năng! Tạm thời bị cách chức chỉ là một tín hiệu!

Vi Lâm không biết lần này mình có thể đi qua hay không, cũng không biết có hy vọng được phục chức hay không, hai ngày nay ông đã gọi điện thoại cho không ít người, còn lại chỉ có thể nghe theo mệnh trời.

Về phần đám người của huyện Trinh Thủy...

Vi Lâm sắc mặt lạnh lẽo, lấy điện tooại ra gọi cho một người bạn buổi trưa đi tiễn Đổng Học Bân về, tít tít tít, điện thoại thông.

"A lô, Vi cục trưởng"

"Lão Tào, ông cũng đừng gọi như thế"

"Ngài bị cách chức chỉ là tạm thời mà thôi, chờ điều tra xong khẳng định sẽ không có chuyện"

"Chỉ mong là vậy, đúng rồi, tìm ông có chuyện này, vừa rồi ông đi bệnh viện?"

'Đúng vậy, ài, cuối cùng cũng đuổi được đám người của huyện Trinh Thủy đi, nhất là tên thường vụ phó huyện trưởng họ Đổng kia, thật là làm đau đầu, Triệu thị trưởng cũng bị hắn làm cho tức giận, thiếu chút nữa vỗ nát bàn, lúc đầu cấp trên còn muốn cho Triệu thị trưởng đi đến bệnh viện lộ mặt, đem chuyện này đè xuống, cam đoan không để xảy ra ngoài ý muốn nữa, cũng coi như là biểu thị thái độ của lãnh đạo một chút, bất quá buổi trưa khi Triệu thị trưởng nhận được tin xong, thì ngay lập tức bị bệnh, về nhà nghỉ ngơi, cuối cùng cũng không có cách, chỉ có thể cho người bên dưới đi, ài, đừng nói nữa"

Một thường vụ phó huyện trưởng nho nhỏ, mà có thể khiến cho một phó thị trưởng bị bức bách đến nổi phải giả bệnh không gặp mặt, cai 1na2y đã nói rõ Đổng Học Bân có bao nhiêu khó chơi rồi!

Đương nhiên, người khác cũng biết không phải là Triệu Húc sợ Đổng Học Bân, phỏng chừng thật sự là chịu không nổi cái công phu mồm mép của Đổng Học Bân này!

Lão Tào hai hôm trước cũng đã đi theo đến gặp Đổng Học Bân, đương nhiên cũng rõ ràng tâm tình của Triệu Húc, tên họ Đổng kia cũng không biết xuất thân từ cái gì, mà mồm mép quả thật rất lợi hại, chỉ cần là từ trong miệng hắn đi ra, chắc chắn là không có lời hữu ích, hơn nữa có chuyện còn không nói rõ, muốn đi lòng vòng để chà đạp mọi người một phen, nghe tên họ Đổng ấy nói một câu, phỏng chừng đều phải sống ít lại một năm, có thể trốn đương nhiên là trốn rồi, nếu không phải trốn không được thì lão Tào cũng không muốn đi đâu.

"Vị cục trưởng, ngài hôi cái để làm gì?"

"Bọn họ đi lúc mấy giờ?"

"Mới đi được nửa giờ, phỏng chừng lúc này đã ra khỏi thành phố"

"Mấy người đi? Có những ai?"

"Là hai người cục trưởng cục tài chính của huyện Trinh Thủy, hình như còn có một thư ký"

"Bí thư và huyện trưởng của bọn họ không đến? Không tới tiếp hắn sao?"

"Bí thư của huyện Trinh Thủy ngày hôm trước đã trở về, còn Khương huyện trưởng bên kia... buổi sáng hẳn là có họp, không đi cùng với bọn họ, dù sao tôi cũng không thấy được"

"Được rồi, tôi đã biết"

"Ặc, ngài đây là?"

"Tôi chỉ tùy tiện hỏi mà thôi"

Không có lãnh đạo đi cùng? Chỉ có Đổng Học Bân và mấy người thuộc hạ?

Vi Lâm trong lòng kiên định, sau khi cúp điện thoại thì gọi điện cho một người bạn cũ trước đây đã từng giúp qua một lần!

Bình luận

Truyện đang đọc