QUYỀN TÀI

Buổi sáng.

Phòng làm việc chủ nhiệm.

Đổng Học Bân sau khi đem ngón tay trở về, lấy khăn tay lau đi những giọt nước bọt của La Hải Đình trên đầu ngón tay, nghĩ bầu không khí có chút không đúng, liền nhanh chóng nói tránh đi: "Đúng rồi chị La, lúc tôi tới cơ quan thấy rất nhiều người nghị luận tôi, chuyện gì vậy?"

La Hải Đình cười khổ, "Cái này tôi khó mà nói."

"Nói một chút đi." Đổng Học Bân nhìn về phía cô ấy nói: "Hai ta còn có cái gì không thể nói?"

La Hải Đình chần chờ một chút, cười dài nói: "Dù sao tôi cũng là nghe nói, mọi người đều gọi cậu là ôn thần cả."

Đổng Học Bân thẹn thùng, "Ôn thần?" Mẹ nó, cái biệt hiệu này sao lại trở về?

Đổng Học Bân vừa nghĩ cũng rõ ràng, khẳng định là chuyện của Vạn Tư Triêu và Lý Thái Bá mấy người bọn họ người khiến cho xú danh của mình lại trở về, hơn nữa, rất nhiều người phỏng chừng đã hỏi thăm qua sự tích của mình lúc còn công tác tại huyện Duyên Đài và khu Nam Sơn, mới có thế nói như thế? Đổng Học Bân không khỏi có chút phiền muộn, trong lòng nói cái danh xưng ôn thần này lẽ nào muốn đi theo anh em cả đời? Sao tôi đi tới chỗ nào cũng bị người gọi đến chỗ đó hả? Chẹp, từ huyện Duyên Đài và khu Nam Sơn, xú danh của mình lại truyền tới toàn bộ thành phố!

Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: "Hèn chi sáng sớm đi làm sao có người nhiều nhìn tôi như vậy."

La Hải Đình nhìn nhìn hắn, "Mọi người cũng là như ong vỡ tổ, nghe đồn bậy, cậu cũng biết, phàm là chuyện trong cơ quan nhà nước, thường sẽ bị người khuyếch đại lên."

Đổng Học Bân khoát khoát tay, "Ôn thần thì ôn thần đi, tôi cũng không phải lần đầu tiên bị người kêu như thế."

La Hải Đình không nhịn được vui vẻ một chút, vừa muốn nói gì, trong phòng làm việc đột nhiên truyền đến tiếng khóc của đứa nhỏ, La Hải Đình ngẩn ra, lúc này mới nhìn đến tiểu bảo bảo trên sô pha, ngạc nhiên nói: "Ôi chao? Học Bân, cái này..."

"Con gái nuôi của tôi." Đổng Học Bân lấy ra một cái tả khác, đi qua nói: "Có thể lại ướt tả rồi, ài, con bé một phút cũng không chịu ngồi yên."

"Để cho chị làm đi."

"Đừng, quá phiền phức."

"Không có việc gì, tôi, cũng thích đứa nhỏ, ha ha."

La Hải Đình tiếp nhận cái tả, đi tới sờ sờ, lập tức thay đổi cho đứa nhỏ, nói: "Đứa nhỏ bao nhiêu ngày rồi? Tên gọi là gì?"

"Bách thiên liễu, gọi là Cù Thiên."

"Tên rất hay, lớn lên cũng thật đáng yêu."

"Ha ha, rất khả ái, lớn lên giống Vân Huyên."

"Cậusao lại phải chăm sóc đứa nhỏ? Hiện tại chăm đứa nhỏ rất mệt."

"Đúng là mệt thật, nhưng Vân Huyên không phải nằm viện sao? Cô ấy ở bên này cũng không có thân thích gì, giao phó cho tôi, cũng không thể đem đứa nhỏ để ở nhà được?"

La Hải Đình hình như rất thích tiểu Thiên Thiên, lập tức chơi đùa với con bé, cầm búp bê chọc ghẹo, "Tiểu bảo bảo, có muốn hay không?"

Tiểu Thiên Thiên đưa tay chém giết, gấp đến oa oa lên.

La Hải Đình đem búp bê đưa cho con bé, cười cười hôn lên mặt một ngụm, "Con thật xinh đẹp, đi về ở cùng dì, có được hay không?"

"Nha nha!"

"Đây là đáp ứng? Vậy dì mang con về nhà nha?"

"A! Nha!"

Tiểu Thiên Thiên rất vui, được La Hải Đình ôm, con bé hoa chân múa tay vui sướng gãi quần áo của chị La, trong miệng phát ra tiếng cười liên tục.

La Hải Đình lại hôn con bé một cái, "Đứa nhỏ này, thật là khiến người thích."

Đổng Học Bân cười nói: "Con bé này, không biết sợ người lại, từ trước đến giờ đều rất dễ gần."

La Hải Đình mỉm cười nói: "Đã nhìn ra, tiểu bảo bảo trưởng thành khẳng định sẽ rất nguy, xinh đẹp như thế, ai thấy cũng đều thích, ha ha, Học Bân, nếu như cậu chăm đứa nhỏ quá mệt mỏi, cậu cứ yên tâm nói với chị La, đem đứa nhỏ cho tôi, chị La chăm sóc giúp cậu cho, con tôi lúc trước cũng là một mình tôi chăm, nói một câu không phải chém gió, tại phương diện này chị có kinh nghiệm hơn cậu nhiều."

Đổng Học Bân nói: "Được, nếu tôi thật sự không được sẽ phiền phức chị."

La Hải Đình lại chơi đùa với tiểu Thiên Thiên, cả nửa ngày cũng không bỏ được.

Thời gian buổi sáng, chuyện Đổng chủ nhiệm phòng giám sát số một mang theo một tiểu bảo bảo đặc biệt khả ái tới đi làm truyền khắp ủy ban kỷ luật. Nếu như những người khác, khẳng định là không thể đem đứa nhỏ đến cơ quan, dù sao ảnh hưởng công tác, hơn nữa truyền tới lỗ tai lãnh đạo cũng không êm tai, không ai dám làm như thế, nhưng Đổng Học Bân không giống, bản thân hắn cũng là lãnh đạo ủy ban kỷ luật thành phố, tuy rằng trong cơ quan nhà nước tương đối chú trọng quy tắc, nhưng lãnh đạo cũng có một chút đặc quyền của lãnh đạo, ví dụ như đi muộn, ví dụ như về sớm, ví dụ như mang một đứa nhỏ tới cơ quan, đám khoa viên bên kia dám chắc không được, nhưng lãnh đạo thì lại không phải là chuyện lớn gì.

Buổi trưa.

Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa.

Đổng Học Bân vừa cơm nước xong trở về, đang muốn ngâm sữa bột vào nước cho tiểu Thiên Thiên uốt, cửa phòng làm việc đã bị gõ mở ra, người vào là chủ nhiệm phòng thư tín Lương Tuyền.

"Chủ nhiệm Lương?" Đổng Học Bân cười nói: "Có việc?"

Lương Tuyền cười nói: "Nghe nói cậu mang theo con gái nuôi tới cơ quan, hơn nữa tiểu bảo bảo đặc biệt khả ái, ha ha, tôi là mộ danh mà đến."

Đổng Học Bân cười nói: "Chị Lương cũng thích đứa nhỏ à?"

"Đâu chỉ là thích? Tôi nằm mơ cũng đều muốn sinh một đứa, ai da, đây là tiểu Thiên Thiên?" Lương Tuyền nhìn về phía cục cưng trên sô pha, nhất thời vô cùng thích, "Đổng chủ nhiệm, tôi ôm một chút có được hay không?"

Đổng Học Bân nói: "Đương nhiên được."

Lương Tuyền cẩn thận đem đứa nhỏ ôm vào trong ngực, cười ha ha không ngừng, "Thật sự là khả ái, cái đôi mắt to này, trưởng thành còn không biết làm điên đảo bao nhiêu người đây."

Tiểu Thiên Thiên nha nha bắt tóc của Lương Tuyền.

Lương Tuyền nhanh chóng né tránh, "Hắc, còn dám gãi dì à? Tiểu nghịch ngợm."

Đổng Học Bân bên này cũng đã pha xong bình sữa, "Đứa nhỏ đói bụng rồi."

"Để tôi." Lương Tuyền xung phong nhận việc tiếp nhận bình sữa, rất cẩn thận thử nhiệt độ, "Có chút nóng, phải để nguội thêm một chút."

Đổng Học Bân khiêm tốn thỉnh giáo nói: "Đại khái thì bao nhiêu độ mới thích hợp?"

Lương Tuyền nói: "Không phỏng tay là được, dù cho ấm một chút cũng không sao, nhưng không thể quá nóng, đứa nhỏ chịu không nổi."

Đổng Học Bân gật đầu, nhớ ở trong lòng.

Buổi chiều.

Đổng Học Bân ôm con gái đi ra ngoài tản bộ, thuận tiện phơi nắng một chút.

Lần này vừa ra hàng hiên, tiểu Thiên Thiên đã bị rất nhiều người vây lại, có cán bộ của ủy ban kỷ luật thành phố cũng có khoa viên, phần lớn là nữ, mọi người tựa như đều bị vẻ khả ái của tiểu Thiên Thiên mê hoặc, liên tiếp chọc ghẹo, có vài người cũng có thể là đến vỗ mông ngựa cho Đổng Học Bân, nương cơ hội trò chuyện cùng lãnh đạo.

Bất quá mặc kệ thế nào, thấy tiểu Thiên Thiên được hoan nghênh như thế, Đổng Học Bân cũng cực kỳ vui vẻ, cùng mọi người vui vẻ trò chuyện.

Tiểu Thiên Thiên cũng vui vẻ, nha nha y y chơi với mọi người.

Cuối cùng, nhìn con gái chơi mệt mỏi, Đổng Học Bân mới mang con bé trở về phòng làm việc, đưa tay sờ sờ đầu của con gái, Đổng Học Bân cười nói: "Coi con được hoan nghênh như thế kìa, đều thành ngôi sao rồi, ha ha."

Bình luận

Truyện đang đọc