QUYỀN TÀI

Ngày hôm sau.

Chủ nhật, sáng sớm.

Reng reng reng, reng reng reng.

Đổng Học Bân bị tiếng chuông điện thoại di động của La Hải Đình làm tỉnh, mở mắt nhìn, chị La không biết đã tỉnh dậy lúc nào, còn mở điện thoại di động.

Lúc này La Hải Đình đưa lưng trần về phía của Đổng Học Bân, bọc chăn cầm điện thoại di động nhìn, liền tiếp điện thoại, "A lô... Ừm, ừm... Ở khách sạn... Ngày hôm qua mười giờ về... Tắt máy? À, điện thoại di động hết pin, sáng sớm vừa sạc... Ừm, sau khi trở về quá mệt mỏi, còn uống chút rượu, không sạc pin... Được rồi, anh còn chưa xong có phải không... Ừm, đã biết... Anh chăm sóc tốt cho đứa nhỏ là được, cho nó ăn nhiều thịt chút, đang lớn thân thể... Ừm, bên tôi anh không cần phải quản, tôi còn rõ hơn anh."

Điện thoại cúp.

La Hải Đình đem điện thoại đặt xuống, trở thân một cái.

Đổng Học Bân vừa lúc đụng phải ánh mắt của cô ấy, nói: "Mấy giờ rồi?"

"Tỉnh dậy à Học Bân?" La Hải Đình nhìn đồng hồ, "Bảy giờ hơn, còn sớm."

Đổng Học Bân lười biếng duỗi lưng một cái, toàn thân đều rất thoải mái, "Chị dậy cũng thật sớm, phù, bằng không ngủ tiếp một chút?"

"Chị không ngủ." La Hải Đình mỉm cười nói: "Mỗi ngày đều dậy giờ này, quen rồi."

"Vậy tôi ngủ tiếp một chút." Đổng Học Bân ngáp nói: "Thật sự không mở mắt ra được."

La Hải Đình ừ một tiếng, kéo chăn cho hắn, phủ cái chân lộ ra khỏi chăn cho hắn, sau đó cũng nằm trở lại, cũng không có rời giường.

Chị La khởi thân như thế, trên người nhất thời cũng lộ ra không xót gì, bị Đổng Học Bân buồn ngủ mười phần nhìn thấy, thằng nhãi này lập tức tỉnh táo một chút, bởi vì hắn đầu tiên thấy được vài dấu tay đỏ đỏ trên phần eo và mông của La Hải Đình, nhìn xuống một chút. Trên đùi cũng có, rõ ràng nhất chính là chổ phía sau lưng, một cái dấu tay rõ ràng ở đấy, đặc biệt đỏ, cảm giác như bị nội lực đả thương trong tiểu thuyết võ hiệp, Đổng Học Bân nhìn mà còn hết hồn, nhất thời a một tiếng.

La Hải Đình chớp mắt, "Làm sao vậy?"

Đổng Học Bân lúng túng nói: "Dấu tay trên người của chị..."

La Hải Đình cúi đầu nhìn một chút, một à."Không có việc gì, da chị có đôi khi không tốt, có quan hệ với mùa, có thể cũng có chút dị ứng, cho nên vỗ một chút có đôi khi rất rõ ràng. Không sao, buổi chiều hẳn là sẽ không còn." Nói xong, cô ấy làm mẫu cho Đổng Học Bân một chút, nhẹ nhàng nhéo cánh tay mình một cái, mới qua vài giây, cánh tay dùng mắt thường có thể thấy được một dấu hồng nổi lên.

Nhưng Đổng Học Bân vẫn là tự trách, hắn biết, dấu vết này đều là mình đêm qua đánh ra, tỉnh ngủ, tâm tình qua đi, cục tức bị đè nén trong lòng cũng không có. Đổng Học Bân mới hậu tri hậu giác nghĩ tới hành động quá phận tối hôm qua, hắn đối với chị La vẫn đều tương đối tôn trọng, ví dụ như nói, người ta tuổi lớn hơn mình. Cho dù cấp bậc không bằng hắn, Đổng Học Bân cũng quen gọi người ta một tiếng “ngài”. Có thể bên trong có thói quen ngôn ngữ kinh thành, càng nhiều là tôn trọng, đương nhiên, chỉ giới hạn cho nữ đồng chí. Cho nên nghĩ đến tối hôm qua mình không hề đúng mực tai họa La Hải Đình, trên mặt Đổng Học Bân cũng có chút không nhịn được, quá xấu hổ.

"Xin lỗi chị La." Đổng Học Bân cũng không làm kiêu, "Thật không phải cố ý, cũng là... Ừm, cũng là... Tâm tình tới, không nhịn xuống."

La Hải Đình rất khoan dung, cười cười, "Không có việc gì."

"Tôi xem thử." Đổng Học Bân bò qua xem xét mấy chổ sưng đỏ của cô ấy, có vài chổ quả thật là do da cô ấy, còn có vài chổ thật sự là Đổng Học Bân vỗ quá mạnh tay, đỏ do dị ứng và đỏ do đánh nặng tay, hoàn toàn là không đồng dạng, trên người chị La có nhiều chỗ đều là như vậy, "Tại tôi tại tôi, xin lỗi, vậy cái gì, một hồi đi tiệm thuốc mua chút thuốc đi, đừng làm cho chồng chị thấy, đến lúc đó chị..."

La Hải Đình nói: "Không nghiêm trọng, từ từ nó sẽ hết, thứ hai chị mới trở về, cùng lắm thì thứ ba đi, chồng chị cũng nhìn không thấy."

Đổng Học Bân nhìn cô ấy, "Vậy cũng rất xin lỗi, tối hôm qua tâm tình tôi không tốt, bị một con mụ hàng cá chọc tức giận đến không nhẹ, sau đó lại uống chút rượu, cho nên mới làm cho chị như vậy, tôi cái này... Ài, đừng nói nữa, đều do tôi." Vuốt ve những chổ sưng đỏ trên người của chị La, hắn rất yêu thương.

La Hải Đình cười nói: "Không sao, chị cũng nhìn ra cậu ngày hôm qua tâm tình không tốt, cùng cậu cả đêm thì cùng cậu cả đêm, cậu cũng giúp chị không ít, ha ha, vỗ chị vài cái tính cái gì."

Đổng Học Bân xấu hổ nói: "Chị đây là chế giễu tôi."

La Hải Đình nói: "Chị cũng không có, nói giỡn mà." Tiện tay lấy đồ lót cô ấy đặt ở trên ghế tối hôm qua đến đây, mặc vào trên người.

Đổng Học Bân ngồi xuống giường, "Quên đi, tôi cũng không ngủ."

"Cậu ngủ của cậu, chị đi làm bữa sáng." La Hải Đình mặc áo ngực vào, co chân lên, lại bắt đầu mặc quần lót vào.

Vốn đang không có gì, Đổng Học Bân cũng muốn rời giường, thế nhưng vừa nhìn bộ dạng chị La mặc quần áo, vừa nhìn thân thể đầy ắp nửa che nửa hở, thằng nhãi này nhất thời sửa lại chủ ý, phản xạ có điều kiện cầm lấy vớ chân đen của La Hải Đình đang mặc vào tay, ngay cả vớ chân cũng chộp lấy.

"Ừm?" La Hải Đình nghi hoặc.

Đổng Học Bân khụ khụ, ôm lấy cô ấy.

La Hải Đình phỏng chừng là rõ ràng, "... Hiện tại?"

Đổng Học Bân ừ một tiếng, nói: "Dù sao thời gian cũng còn sớm, một hồi rồi dậy, điểm tâm và vân vân lúc nào làm cũng kịp."

La Hải Đình nhìn nhìn hắn, cởi vớ chân ra, lại bắt đầu đem từng món đồ lót đã mặc vào cởi ra, sau đó thân thể đẫy đà đè lên trên giường, phát ra một tiếng vang nhỏ.

Cô ấy vừa nằm xuống, Đổng Học Bân trong chăn liền chui đến đây, cỡi trên người La Hải Đình.

La Hải Đình nhìn hắn, cười cười, "Lúc này kiềm chế một chút, chị chịu không nổi cậu làm như thế, cũng đừng vỗ chị, mấy dấu tay tối hôm qua ngày mai có thể lặn, thêm dấu mới thì không nhất định, nếu như để cho chồng chị thấy chị cũng không có biện pháp giải thích, hắn lúc đầu cũng lo lắng chị, mỗi ngày canh chị canh rất nghiêm, có chút chuyện hắn đều có thể suy nghĩ miên man."

Đổng Học Bân nói: "Vậy tôi nhẹ một chút."

"Được." La Hải Đình đã nằm thẳng xuống.

Đổng Học Bân lần này rất nhẹ nhàng, đặc biệt cẩn thận, lại thưởng thức tư vị của chị La một lần nữa, cảm giác thật không tồi, đừng thấy người ta tuổi không nhỏ, thân thể vẫn là rất mê người, nhất là còn có chồng, Đổng Học Bân vẫn là lần đầu đẩy ngã một người phụ nữ có chồng, trên đạo đức Đổng Học Bân cũng mang theo cảm giác tội lỗi, cảm giác cũng không quá như nhau, mỗi người mỗi vẻ, dù sao hắn cũng rất sướng.

...

Buổi sáng.

Chưa tới chín giờ.

Đổng Học Bân vì tị hiềm, một mình đi ra Tứ Hợp viện trước, nhìn trong ngõ một chút không có người quen, lên Land Rover của mình, sau đó ở trên xe gọi điện thoại cho chị La, bảo cô ấy đi ra, một lát sau, thân ảnh của chị La thì xuất hiện ở trong gương chiếu hậu.

Hai người đều lên xe.

"Đi chỗ nào?" Đổng Học Bân hỏi.

La Hải Đình vuốt vuốt váy dài, mang dây an toàn, "Ha ha, cậu là chủ, hôm nay chị nghe lời cậu, tùy tiện đi dạo là được, đừng chậm trễ công tác của cậu, buổi chiều cậu bận của cậu đi, chị một mình đi chỗ nào đều được."

Đổng Học Bân không đáp ứng, "Sao mà được, mang chị đi dạo kinh thành, tôi rãnh mà, cả ngày cũng không có việc gì, để tôi nghĩ xem, ài, thật ra cũng không có chổ nào đẹp để ngắm, danh lam thắng cảnh chị phỏng chừng cũng đều đi qua, tôi thấy bằng không phải đi đường dành riêng cho người đi bộ ở Vương Phủ đi, đi dạo trung tâm thương mại?"

"Cũng được." La Hải Đình gật đầu nói.

"Được, vậy đi." Đổng Học Bân một cước nhấn chân ga, trong xe cũng mở âm nhạc, ngày hôm nay tâm tình của hắn qua hình thành sự đối lập rõ ràng cùng ngày hôm, cảm giác rất là thoải mái, cực kỳ sảng khoái, tất cả tâm tình mặt trái đều đã được phát tiết trên người chị La.

...

Vương phủ.

Xe dừng ở bên ngoài, hai người vào đường dành riêng cho người đi bộ, cũng không mục đích gì, cũng là đi bộ.

Đương nhiên, ở bên ngoài, Đổng Học Bân và La Hải Đình cũng không có làm cái hành động thân mật gì, nắm tay, tay trong tay, một mực không có, thậm chí lúc cùng đi một chỗ đều giữ một ít cự ly, chủ yếu nơi này là kinh thành, vẫn là chổ tương đối nổi danh nhân khí khá lớn, Đổng Học Bân sợ gặp phải người quen, để cho bị nhìn thấy sẽ không đẹp, La Hải Đình phỏng chừng cũng có lo lắng, dù sao cũng là một người có chồng, cô ấy cũng rất chú ý những cái này.

"Trở lại chuẩn bị mang cái gì?" Đến một thương trường, Đổng Học Bân hỏi một tiếng, "Thổ sản? Cái này tôi thấy khỏi đi, cũng không ngon, trừ phi giữ lại tặng người, nếu không mua còn ngại không có chỗ mang, chiếm diện tích lắm, không cần thiết."

La Hải Đình cười, "Nói cũng đúng, lần kia đi công tác trở về mang theo một chút đặc sản địa phương, kết quả quá nặng, mang trở về, cánh tay chị đau đủ một tuần, đừng nói nữa."

Đổng Học Bân cười nói: "Muốn tôi nói thì mua cho mình chút quần áo là được, còn thoải mái, tùy tiện xách một túi nilon trở về, đúng rồi, mua cho con trai và chồng chị chút quần áo, sau đó..." Đổng Học Bân biết nhà chị La không giàu có, ngay cả đã là lãnh đạo cấp phó xử, nhưng tiền lương vẫn đều ít, cũng không có nhiều như vậy, còn có con trai và gia đình, chổ dùng tiền khẳng định rất nhiều, dù sao Đổng Học Bân mấy năm nay, tuy rằng cứ thấy chị La thay quần áo thích trang phục, nhưng cũng không thấy trên người có hàng hiệu quý giá gì, đều là đồ bình thường hoặc là hàng chợ, tất cả đều rất đơn giản, cho nên nói: "Sau đó chị cũng chỉ cần chọn đồ là được, đừng quan tâm giá, ngày hôm nay đều tính cho tôi, chị nhìn trúng cái nào thì tôi mua cái đó."

La Hải Đình vừa nghe, cười khoát tay chặn lại, "Thôi đi, chị sao còn có thể xài tiền của cậu, cái này tính chuyện gì, cậu lúc đầu đã giúp chị nhiều lắm, nếu không có cậu, chị bây giờ còn công tác ở trong cục chiêu thương huyện, sao có thể có vị trí ngày hôm nay?"

Đổng Học Bân nói: "Ai da, chị còn khách khí với tôi?"

La Hải Đình mặc kệ, "Thật sự không được, nhìn đồ rẻ thôi."

Đổng Học Bân không nghe, kéo cô ấy đi đến trước những cửa hàng nổi danh.

Bình luận

Truyện đang đọc