QUYỀN TÀI

Nửa đêm.

Buổi tối ở bệnh viên, luôn cảm giác có chút âm trầm.

Hành lang bên ngoài rất yên tỉnh, trong phòng bệnh của bí thư khu ủy cũng vậy.

Trên giường bệnh, Cảnh Nguyệt Hoa tựa như đã ngủ, đắp cái chăn lẳng lặng nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, lông mày hơi cử động, hình như trên mặt Nguyệt Hoa không bao giờ tìm được nụ cười, mỗi ngày đều là cái hình dạng khổ lớn thù sâu, không phải nhíu mày cũng là nghiêm mặt, cũng không biết có bao nhiêu chuyện phiền lòng. Trái ngược lại Đổng Học Bân, cứ ngồi bên cạnh nhìn cô ấy như thế, xương sống thắt lưng đau nhức, chỗ nà cũng đều khó chịu, ngồi gần nửa giờ, Nguyệt Hoa cũng không cho mình trở về, buổi tối hôm nay thật sự phải ngồi cả đêm sao?

Đột nhiên, tiếng bước chân đến cận.

Không bao lâu, cánh cửa phòng bệnh bị người từ bên ngoài mở ra, nhưng đã khóa trái, không mở được.

Đổng Học Bân thân thể căng thẳng, lập tức nhìn qua, ngừng thở một tiếng cũng không vang lên.

"Chị? Chị?" Bên ngoài là tiếng nói của Cảnh Tân Khoa, gõ cửa, "Sao chị khóa cửa? Đã ngủ?"

Bên ngoài, Lâm Bình Bình gấp gáp nói: "Tân Khoa, chị đã ngủ rồi, anh làm gì vậy."

Cảnh Tân Khoa nói: "Anh nhìn thấy chị ấy có việc gì không, lỡ như chị ấy khó chịu thì sao."

"Sẽ không đâu, nếu có chuyện gì thì máy móc đã báo rồi." Lâm Bình Bình hình như đang kéo hắn lại, "Đừng gõ nữa, để cho chị nghỉ ngơi đi."

Lúc này, Cảnh Nguyệt Hoa không hề dấu hiệu mở mắt ra, quay ra bên ngoài nặng nề nói: "Chị không sao, các người trở về đi!"

"Không có việc gì là được, chị, chị cũng đừng quản bọn em."

"Chị không cần người lo, hai đứa nhanh chóng trở về ngủ đi!"

"Nhưng một mình chị em lo lắng, ba mẹ dặn dò em, bảo em canh cho chị."

"Đúng vậy chị, bọn em ở bên ngoài chờ." Lâm Bình Bình nói: "Có việc chị cứ gọi bọn em, không có việc gì bọn em sẽ không tiến vào, chị cứ nghỉ ngơi." Đổng Học Bân luôn cảm thấy cô ấy có ý ngoài lời nói.

Cảnh Nguyệt Hoa lười nói, "... Tùy các người!"

Tiếng bước chân xa dần, hai người tựa như lại trở về ghế dài.

Trong phòng bệnh, Đổng Học Bân thấp giọng cười khổ nói: "Không ngờ vừa rồi em không ngủ?"

Cảnh Nguyệt Hoa lãnh đạm nói: "Không buồn ngủ."

"Vậy sao em không để ý tới anh? Làm hại anh mở mắt nhìn nửa ngày, em thật là được."

"Em để ý anh làm gì?"

"Vậy em kêu anh ở lại làm gì?"

"Em không kêu anh ở lại, là chính anh nguyện ý ở lại."

"Được được, anh có lý cũng không nói được, đàn bà, ài, đúng là."

Cảnh Nguyệt Hoa trầm mắt nhìn hắn, "Nếu như anh có ý kiến với em, cửa ở chỗ kia, tự anh đi ra ngoài, không cần quanh co lòng vòng với em!"

"Em coi em coi, lại tức giận."

Cảnh Nguyệt Hoa thở ra một hơi, nhìn nhìn hắn, "Đỡ em đi phòng vệ sinh."

"Ừm, vậy em chậm một chút." Đổng Học Bân nhanh chóng đưa tay đỡ cô ấy, giúp cô ấy ngồi dậy, đồng thời mang dép vào cho cô ấy.

Cảnh Nguyệt Hoa cật lực xuống giường, bước chân tập tễnh.

Đổng Học Bân vừa nhìn, vội hỏi: "Có được hay không, hay là dùng bình tiểu."

Cảnh Nguyệt Hoa mặt lạnh xuống, "Anh lập lại lần nữa?"

"Khụ khụ, nhưng mà... Nếu không như vậy đi, anh ôm em đi, em đi không được."

Cô ấy không lên tiếng.

Đổng Học Bân hỏi, "Anh ôm nha?"

"Tay trên người anh, còn cần hỏi em sao?"

Đổng Học Bân cũng không tức giận, đỡ lưng của cô ấy, chậm rãi đem cô ấy ôm ở trước ngực, từng bước đi vào trong phòng vệ sinh, dùng hết sức của chín trâu hai hổ, sau đó đầu đầy mồ hôi đem Cảnh Nguyệt Hoa đặt trên bồn cầu, mệt thật, thể trọng của Nguyệt Hoa cũng không kém hơn so với Tuệ Lan, vóc người của bí thư mặt đen vẫn rất đầy ắp, vào tay tất cả đều là thịt mềm, lúc này tay và ngực của Đổng Học Bân vẫn còn lưu lại xúc cảm đầy ấp kia.

Sau đó, trong phòng vệ sinh hai người bốn mắt nhìn nhau.

Đổng Học Bân dò hỏi: "Anh cởi … quần cho em?"

"Em còn chưa tới mức không thể tự sinh hoạt."

"Vậy, làm sao vậy?"

Cảnh Nguyệt Hoa không nói lời nào, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Đổng Học Bân rõ ràng, vỗ ót, "Vậy anh đi ra ngoài trước, được rồi thì gọi."

Vài tiếng đông nhỏ vang lên, tiếng nước ào ào liền vang lên.

Đổng Học Bân nghe mà nóng cả người, dựng thẳng cái lỗ tai nghe ở cửa.

Năm phút đồng hồ sau, trong WC truyền đến tiếng nói của Nguyệt Hoa, "Tiểu Đổng."

"Đây." Đổng Học Bân mở cửa đi vào, thì thấy Cảnh Nguyệt Hoa đang đỡ gạch men trên tường gian nan đứng dậy, quần ngủ cũng không có mặc vào hết, trên người còn lộ ra dấu vết của cái quần lót màu đỏ, nhìn qua có cảm giác rất thành thục rất mê người, hắn không khỏi nuốt nuốt nước bọt, "Được rồi?"

Cảnh Nguyệt Hoa ừm một cái.

Đổng Học Bân ôm lấy cô ấy, nai lưng đem cô ấy thả lại trên giường, "Phù, vậy em ngủ sớm đi, anh ở bên cạnh cùng em."

"...Ừm."

"Được rồi, nơi này có nước nóng không?"

"Hai mươi bốn tiếng đồng hồ."

"Vậy cho anh mượn phòng vệ sinh dùng được không? Muốn tắm rửa, tất cả đều là mồ hôi."

Cảnh Nguyệt Hoa nhìn hắn, trở mình xoay người nghiêng mặt đi, "Cái này cũng không phải nhà của em, nguyện ý dùng anh cứ dùng."

Đổng Học Bân ho khan nói: "Vậy bàn chải đánh răng cùng khăn mặt của em, anh cũng phải dùng một chút, được không?"

Cảnh Nguyệt Hoa không nhịn được nói: "Em nói anh sao có thể nói nhiều như vậy? Anh muốn dùng thì dùng, không muốn dùng thì đừng dùng, làm gì phiền phức như vậy?"

"Được được được." Đổng Học Bân hừ một tiếng, "Vậy anh dùng!"

Cảnh Nguyệt Hoa nghiêng người ngủ, dừng một hồi, nhíu mày nhìn hắn một cái, "Tiểu Đổng, anh có phải là nghĩ em nói chuyện quá nghiêm túc không?"

Đổng Học Bân sửng sốt, nói: "Ặc, cũng không có."

Cảnh Nguyệt Hoa mặt không biểu tình nói: "Em không phải tức giận anh, cũng không phải phát giận anh, từ nhỏ đến lớn em cũng là loại phương thức nói chuyện như vậy, đã quen rồi, trong lúc nhất thời cũng không đổi được."

"Ừm, anh rõ ràng."

"... Vậy đi."

Còn giải thích một câu với mình? Nói rõ rất quan tâm anh em.

Đổng Học Bân rất vui, vui vẻ vào phòng vệ sinh, đóng cửa bắt đầu cởi quần áo, sau đó mở nước nóng tắm, phù, thoải mái. Từ khi tiếp xúc cùng Cảnh Nguyệt Hoa, Đổng Học Bân cũng bị nhiễm một chút tính cách mạnh mẽ vang dội và không lãng phí thời gian của Nguyệt Hoa, hắn vừa tắm rửa đưa tay lấy một cái ca, bên trong có một cái bàn chải màu đỏ, là của Nguyệt Hoa, Đổng Học Bân liền sờ một chút, mới đem kem quẹt lên bàn chải đánh răng rồi nhét vào trong miệng, bắt đầu đánh răng, cuối cùng sau khi tắm rửa, Đổng Học Bân còn dùng khăn mặt hồng xanh của Nguyệt Hoa lau từ trên xuống dưới thân thể, chân nè, cái mông nề, đều lau, cái này có thể là khăn mặt của Nguyệt Hoa, bất quá Đổng Học Bân cũng mặc kệ.

Tắm rửa được rồi.

Thật là thoải mái.

Đổng Học Bân mặc quần áo đi tới, thấy Nguyệt Hoa trên giường nghiêng người ngủ, hắn liền vuốt tóc ngồi vào bên giường cô ấy.

"Nguyệt Hoa?"

"Nguyệt Hoa? Ngủ chưa?"

"Cảnh bí thư? Cảnh đại tỷ?"

Không người đáp lời, Nguyệt Hoa tám phần là ngủ.

Đổng Học Bân suy nghĩ, đêm nay mình phỏng chừng là không đi được, nếu không Nguyệt Hoa sợ rằng sẽ trở mặt với mình, nhưng mình cũng không thể ngồi như thế cả đêm được? Anh em cho dù sức chiến đấu rất mạnh, nhưng cũng là người, bắt người ta ngồi mười mấy giờ cũng quá lắm, ở đây lại không có giường và chổ nằm.

Chen lên giường với Nguyệt Hoa?

Quyết định như thế đi, dù sao cũng đóng cửa, y tá cũng vào không được.

Nghĩ tới đây, Đổng Học Bân thử thăm dò nhẹ nhàng lay lay vai của Nguyệt Hoa, thấy cô ấy không có phản ứng, Đổng Học Bân mới đem quần áo cởi xuống, chỉ mặc một quần lót nhấc chân lên giường, đặt mông lên, nhích vào bên trong một chút, chợt vén chăn phía sau lưng của Cảnh Nguyệt Hoa lên chui vào, một mùi vị phụ nữ thành thục nhất thời từ chăn trong đi ra, thật là thơm, dụ người cực kỳ.

Đổng Học Bân vẻ mặt ấm áp, êm đẹp địa từ phía sau ôm lấy thân thể của Nguyệt Hoa.

Nhưng sau một khắc, đầu của Cảnh Nguyệt Hoa hơi khẽ động, "Ai cho anh vào?"

Mẹ nó! Em rốt cuộc có ngủ hay không? Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: "Bên ngoài quá lạnh, cũng không có chổ, khó chịu quá, cho anh nằm một chút có được hay không? Em ngủ của em, đừng quan tâm anh."

"... Đỡ em ngồi dậy."

"Ừm? Làm gì?"

"Kêu anh đỡ thì anh đỡ đi!"

"À." Đổng Học Bân vừa nhấc thân, nâng cánh tay của Nguyệt Hoa để cho cô ấy tựa ở đầu giường, "Như vậy được rồi chứ? Có phải là muốn uống nước? Anh rót nước cho em?"

"... Không khát."

"Là đói bụng? Gọt táo cho em?"

"... Không đói bụng."

"Vậy em muốn gì?"

Cảnh Nguyệt Hoa nhìn hắn, "Không ngủ được, trò chuyện tán gẫu với em."

Đổng Học Bân không nói gì nhìn đồng hồ, "Đã một giờ đêm rồi, thân thể em cần..." Thấy sắc mặt của Nguyệt Hoa không dễ coi cho lắm, Đổng Học Bân sửa lời nói: "Được được, nghe lời em, vậy trò chuyện, trò chuyện gì?"

"Không biết!"

"Tâm sự công tác?"

"Không muốn."

"Tâm sự tình cảm?"

"Không muốn."

"Tâm sự kinh tế tài chính?"

"... Không muốn."

Đổng Học Bân chóng mặt, "Cái gì cũng không được, vậy trò chuyện cái gì." Hắn nghĩ Nguyệt Hoa đồng chí quá khó hầu hạ, còn khó hầu hạ hơn so với Tuệ Lan, vì vậy nói: "Vậy thẳng thắn trò chuyện sinh hoạt lưỡng tính đi!"

Lần này, Cảnh Nguyệt Hoa không nói chuyện.

Đổng Học Bân nhất thời choáng váng, mẹ ơii, ngài thật sự muốn trò chuyện cái này hả?

Đổng Học Bân thật ra sớm muốn cùng cô ấy thân thiết rồi, bất quá Nguyệt Hoa vừa giải phẫu xong, còn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, chút ánh mắt ấy Đổng Học Bân vẫn phải có, đương nhiên không có khả năng vào loại thời điểm này gây họa cô ấy, bằng không chưa chừng gây ra tai nạn chết người, nhưng hiện tại, Đổng Học Bân vừa nhìn Nguyệt Hoa trong các trọng tâm câu chuyện khác thì đều đáp "Không muốn", chỉ riêng sinh hoạt lưỡng tính thì không hé răng, điều này làm cho Đổng Học Bân có chút miên man bất định.

Vươn tay, Đổng Học Bân theo chăn chậm rãi sờ vào trong, cầm lấy chân của Nguyệt Hoa, sờ sờ cô ấy cách lớp quần.

Cảnh Nguyệt Hoa không có phản ứng.

Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái, thẳng thắn đưa tay vào trong cổ áo của cô ấy, dò xét đi vào, đem áo ngực màu đỏ chen mở ra, từ từ cầm lấy khối thịt mềm mại kia.

Cảnh Nguyệt Hoa vẫn không động tĩnh.

Đổng Học Bân trong lòng kiên định, cái miệng hơi cắn lại, nhanh chóng cởi nút buột trên áo quần của Nguyệt Hoa, đem quần của cô ấy cởi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trên người cô ấy, trên đùi, trên ngực.

Hô hấp của Cảnh Nguyệt Hoa có chút gấp lên, vuốt vuốt tóc của mình, mân mê miệng, ngẩng đầu, nhìn trần nhà hít một ngụm khí lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc