QUYỀN TÀI

Bên trong phòng bao của nhà hàng Sơn Thủy tất cả đều là một vị cồn nồng đậm, vừa ngửi thấy đã nhanh say.

Bành Cương, Vu Vinh Phong, hai trong ba viên đại tướng Cảnh hệ đều đã muốn ngã xuống bàn, chỉ còn Quách Minh Phong cùng Cảnh Tân Khoa hai người, liếc nhau, bọn họ cũng không nghĩ đến Đổng Học Bân thế mà lại vẫn không đổ, bất quá nhìn bộ dáng hắn hẳn là gắng chống đỡ, lúc này là thật không được. Chỉ là bí thư kỉ công ủy Khúc Nghĩa Cường có chút kỳ quái, Chủ nhiệm mới ngay từ chai thứ nhất đã lảo đảo, uống hai chai cũng là lảo đảo, uống ba chai vẫn là lảo đảo sắp đổ... Mỗi lần nhìn đều nhanh ngã, đều nhanh không được, nhưng như thế nào mỗi lần vẫn không đổ? Cái này là có thể uống bao nhiêu?

Một thùng rượu liền cứ như vậy bị mấy người uống hết, không khí nhất thời cũng xao động lên.

Có mấy khoa viên nương kính rượu đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Chu Diễm Như đỡ lấy hắn, “Chủ nhiệm, ngài không có việc gì chứ?”

Đổng Học Bân lắc lư nói: “Không có say, uống nữa”.

“Tôi đây đỡ ngài trở về” Chu Diễm Như lập tức chuẩn bị tính tiền.

Nhưng người Cảnh hệ lại tựa như không muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vừa thấy như thế, Cảnh Tân Khoa liền cười nói: “Còn dư nhiều rượu như vậy, Chủ nhiệm, lại uống nữa đi”.

Đổng Học Bân xua xua tay “Không được, hôm nay uống đã nhiều rồi, tôi xem mọi người cũng uống không được, liền cứ như vậy đi, có gì... khụ khụ... nói sau”.

Cảnh Tân Khoa nhìn nhìn hắn, Đổng Học Bân nói như vậy hắn càng nói: “Chúng tôi còn có thể uống, chúng ta đừng để dư rượu”.

Quách Minh Phong đứng lên, chủ động lại mở hai chai rượu, “Đổng Chủ nhiệm, mọi người còn chưa có uống đủ, ngài cũng không thể bỏ đi, hôm nay là tiệc đón gió của ngài”.

Chu Diễm Như tức giận, “Quách Chủ nhiệm, anh không để yên có phải hay không?”

Cảnh Tân Khoa cười tủm tỉm nói: “Chu Chủ nhiệm, chỉ là chút cao hứng, chị gấp cái gì?”

“Không thấy Đổng Chủ nhiệm uống không được sao?” Chu Diễm Như cũng không nể mặt hắn, nhìn chằm chằm vào Cảnh Tân Khoa nói: “Chủ nhiệm thân thể cũng không tốt, các người muốn làm gì?”

Cảnh Tân Khoa nhìn nhìn nàng, “Ai nói Đổng Chủ nhiệm uống không được? Tôi xem Chủ nhiệm uống ba chai nữa cũng không thành vấn đề!”

Hắn khích tướng như vậy, Đổng Học Bân nhất thời mười phần men say nói: “Vậy lại uống ba chai!”

Cảnh Tân Khoa ha ha cười, “Chủ nhiệm vừa thấy chính là người thống khoái!”

“Chủ nhiệm! Ngài thực không thể uống!”

Chu Diễm Như cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, ngươi chịu hắn xúi giục làm gì? Ngài hôm nay nếu trước mặt nhiều người như vậy ngã xuống, uy tín của ngài còn để ở đâu? Cảnh Tân Khoa đây là muốn cấp cho ngài hạ mã uy mà! Nhưng Chu Diễm Như đang muốn khuyên hắn, cánh tay bỗng nhiên bị người gãi gãi. Chu Diễm Như sửng sốt, cúi đầu nhìn Đổng Chủ nhiệm, nàng ngây người hai giây rồi nhất thời không nói gì nữa, nhìn nhìn Cảnh Tân Khoa cùng Quách Minh Phong, rồi yên lặng ngồi trở lại chỗ ngồi.

Quách Minh Phong nói: “Đổng Chủ nhiệm, cụng ly!”

Đổng Học Bân mơ hồ nhìn lên trên bàn, “Thùng của tôi còn ba chai! Nói uống liền uống! Tôi ba chai! Hai ngươi cũng đem ba chai khác uống một lượt! Một hơi uống xong thế nào?”

Một hơi ba chai?

Cảnh Tân Khoa cùng Quách Minh Phong có điểm trợn tròn mắt!

Cho dù hai người chia ra mỗi người nửa chai, lấy tửu lượng của hai người bọn họ cũng uống không được!

Quách Minh Phong vội hỏi: “Chủ nhiệm, hai chúng tôi uống trước, uống đến chỗ nào tính chỗ đó”.

“Uống đến chỗ nào tính chỗ đó là không thể được!” Đổng Học Bân đỡ cái bàn mơ mơ màng màng nói: “Thế nào Cảnh Bí thư? Điểm mặt mũi như vậy cũng không cho tôi? Không phải các người nói không thể để dư rượu sao? Vậy chúng ta sẽ không để dư! Uống hai thùng này!” Đưa tay chụp một cái, Đổng Học Bân lập tức đem ba chai Kim Lục Phúc còn lại trong thùng đều đặt ở trước mặt mình.

Nhân viên công tác văn phòng đường phố hai bàn bên cạnh đều cả kinh không biết nói cái gì, cũng biết Chủ nhiệm mới nói là lời say, đây là uống hồ đồ, xem cái dạng này, Chủ nhiệm mới uống một chút nữa là có thể ngã xuống đất, như thế nào có khả lại uống ba chai? Đó là ba cân rượu, còn là ba cân rượu trắng! Nhưng mặc kệ thế nào, Chủ nhiệm mới uống cũng thực khí thế, cho nên mọi người cũng bị cuốn hút một ít, đều nhìn về phía hai người Cảnh Tân Khoa.

Cảnh Tân Khoa lúc này cũng là không trâu bắt chó đi cày, phần khí thế này hắn không thể thua, nói đến thì đã tới bước này, cũng không cho phép hắn lùi bước.

“Tốt! Uống!” Cảnh Tân Khoa cũng cắn răng tiến lên.

Quách Minh Phong đem ba chai rượu còn lại mở một chai, cũng liều mạng lên.

Thật ra hai người trên khí thế cũng đủ, nhưng trong lòng lại không thực tính uống hết rượu này, bọn họ nghĩ Đổng Học Bân uống chừng hai ngụm nữa là ói, cho nên bọn họ chỉ cần uống chậm một chút chờ Đổng Học Bân xấu mặt là có thể, Đổng Học Bân uống không xong ba chai rượu, bọn họ cũng không cần uống hết một chai rưỡi của mình.

Đinh, đinh, ba người cụng chai!

Cảnh Tân Khoa cùng Quách Minh Phong một bên ừng ực uống một bên liếc nhìn Đổng Học Bân, chờ hắn ngã xuống đất không dậy nổi.

Nhưng ngay sau đó, một màn làm cho người ta trợn mắt há hốc mồm xuất hiện!

Ở mọi người kinh ngạc nhìn chăm chú, Đổng Học Bân lại có thể đem chai Kim Lục Phúc giốc ngược lên không trung, làm cho rượu trong chai theo trọng lực tự chảy xuống, ừng ực, ừng ực, trực tiếp giống như uống nước khoáng hướng vào miệng đổ xuống, một giây, năm giây, qua hơn gần mười giây, một chai Kim Lục Phúc đầy tràn liền toàn bộ đổ vào miệng Đổng Học Bân, ai ngờ Chủ nhiệm dừng cũng không dừng, tùy tay nắm lên chai rượu thứ hai, ừng ực, ừng ực, tiếp tục dùng loại phương thức uống rượu làm cho người ta vừa thấy liền kinh hồn táng đảm này hướng miệng rót rượu, từng ngụm uống vào.

Một chai rượu...

Hai chai rượu...

Ba chai rượu...

Chỉ dùng hơn tám mươi giây! Đổng Học Bân lại có thể uống sạch sẽ ba cân Kim Lục Phúc!

Mọi người trong phòng nhìn mà choáng váng! Cảm giác có điểm giống như xem phim kinh dị Mỹ!

Ta kháo! Cái này con mẹ nó chỗ nào là uống rượu!

Chủ nhiệm mới không phải là không thể uống nữa sao? Không phải uống một ngụm nữa là sẽ ngã sao? Như thế nào đột nhiên đại phát thần uy!?

Dùng khăn giấy lau lau khóe miệng, Đổng Học Bân thân mình cũng không lắc lư giống phía trước nữa, cười cười nhìn về phía Cảnh Tân Khoa cùng Quách Minh Phong kinh ngạc không thôi, ý vị thâm trường nói: “Ô, Cảnh Chủ nhiệm, Quách Chủ nhiệm, còn chưa có uống hết sao? Tôi đã uống sạch sẽ rồi, đang xem mọi người đây”.

Quách Minh Phong kinh ngạc, thiếu chút nữa chửi má nó, Đổng Học Bân, tao đcm cả nhà mày!

Cảnh Tân Khoa cũng nhìn rõ ràng, hận cũng không thể chửi ra miệng!

Hiện tại cái hình ảnh này, có ngốc cũng đã nhìn ra, cái bà nội cha nó chứ, thì ra Chủ nhiệm mới vẫn chưa có say, nãy giờ là hắn vẫn con mẹ nó luôn luôn chơi người Cảnh hệ!

Ta ngất! Không thể tưởng tượng nổi!

Chu Diễm Như phì cười một tiếng, khi Đổng Học Bân gãi gãi cánh tay nàng thì Chu Diễm Như đã biết.

Khúc Nghĩa Cường vẫn cau mày thực nghiêm túc cũng nhịn không được nở nụ cười, nhìn thật sâu Chủ nhiệm mới văn phòng đường phố này, Đổng Chủ nhiệm này không đơn giản.

Cảnh Tân Khoa cùng Quách Minh Phong tửu lượng thân mình không tệ, nhưng cái này là đối với người khác mà nói, nửa cân rượu vào bụng, hơn nữa Đổng Học Bân một mạch như vậy, hai người lập tức chống đỡ không được, Quách Minh Phong là giơ chai rượu mà ngã xuống, xoảng một cái, chai rượu đã vỡ nát trên đất, Quách Minh Phong cũng thịch một tiếng nằm ở trên ghế, chai rượu mới uống được hai phần ba, mà Cảnh Tân Khoa cũng không tốt gì hơn, hắn sau khi biết chính mình đã không được thì tính không uống nữa, lập tức buông bình rượu, nghĩ rằng cho dù là đánh mất mặt mũi cũng không thể ở trong này xấu mặt, nhưng thế sự khó liệu, Kim Lục Phúc tác dụng chậm nhưng vẫn là rất lớn, mặc dù Cảnh Tân Khoa đúng lúc hạ chai rượu, tác dụng nồng đậm chậm cũng trong nháy mắt xông lên đầu!

“Ọc!” Cảnh Tân Khoa đương trường liền ói ra, phun đầy sàn!

Đầu óc càng ngày càng mơ hồ, trong nháy mắt cuối cùng trước khi ngất đi, Cảnh Tân Khoa trong đầu chỉ có một ý niệm, lúc này gặp hạn rồi, mấy người bọn họ ngay từ đầu là muốn cho Đổng Học Bân hạ mã uy, ai ngờ lại bị Đổng Học Bân chơi lại một nhát! Cho bọn họ một cái hạ mã uy!

Quá âm hiểm mà!

Ngươi con mẹ nó ngay từ đầu chính là giả bộ!

“Cảnh Bí thư!”

“Quách Chủ nhiệm!”

Lập tức có hai khoa viên chạy lên đỡ người.

Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: “Tôi đã nói không uống nữa mà? Các người còn cố kính rượu tôi, rượu này không phải thứ tốt gì, số lượng phải vừa phải, ài, xem chuyện kìa, Chu Chủ nhiệm, mau gọi xe cứu thương đi” Sau khi đem mấy viên đại tướng Cảnh hệ uống đến nằm úp sấp xuống, Đổng Học Bân còn không quên nói mát một câu, trên thực tế cũng chính là như thế, hắn ngay từ đầu bữa ăn đã cường điệu không thể uống rượu, số lượng vừa phải là dừng, nhưng người Cảnh hệ luôn liên tục kính rượu hắn, càng nói không uống bọn họ càng kính rượu, ngươi nói cái này là do ai?

Chu Diễm Như lên tiếng, nghẹn cười vội vàng gọi điện thoại kêu xe cấp cứu.

Đổng Học Bân gọi tới người phục vụ, “Tính tiền đi, bao nhiêu tiền?”

Chu Diễm Như nói: “Chủ nhiệm, ký hóa đơn là được, cuối tháng hãy kết sổ".

Đổng Học Bân cười nói: “Hôm nay là cá nhân tôi mời mọi người ăn cơm, không cần ký hóa đơn” Nói xong liền từ trong ví lấy tiền ra tính, “Cử ra vài người, đem mấy người Cảnh Bí thư đỡ ra trước nhà hàng chờ xe cứu thương, chậm một chút, nhìn khung cửa, đừng để đụng”.

Đổng Học Bân ở hiện trường chỉ huy, thế nào mà có cái men say gì?

Chu Diễm Như lúc này là phục rồi, thật phục rồi, chỉ tửu lượng này, lấy đến làm sao không thể đánh ngã một mảng lớn người?

Nhìn một đám vỏ chai rượu trên bàn, chính mắt thấy Chủ nhiệm chỉ trong hai mươi phút đem sáu chai rượu đều uống xong, hơn hai mươi khoa viên cán sự nhìn nhau, tất cả đều có điểm hết chỗ nói.

Ta kháo!

Chủ nhiệm mới này con mẹ nó là cái tửu lượng gì!

Con người chính là có thể uống cũng phải có hạn độ chứ? Một người uống ngã bốn người? Một người uống hết sáu chai Kim Lục Phúc? Ngươi cái bụng này còn là bụng người nữa hay không!?

Người có thể uống rượu mọi người đều thấy qua, nhưng người uống độc như Chủ nhiệm mới này thì tất cả mọi người là lần đầu tiên thấy!

Có người uống rượu luận lạng, giống như một vài khoa viên tỏng đó, một hai hai lạng rượu là đã cắm đầu. Có người uống rượu luận cân, nửa cân một cân không sai biệt lắm. Có người uống rượu luận chai, một chai hai chai là có thể say đổ, nhưng giờ phút này, vào hôm nay, mọi người mới khiếp sợ phát hiện lại có thể còn có người uống rượu luận thùng!

Sáu chai rượu, ước chừng một thùng, Chủ nhiệm mới đều uống sạch??

Càng làm cho người ta không thể tưởng tượng là Đổng Học Bân sau khi uống rượu nhiều như vậy lại một chút chuyện cũng không có, nên làm gì thì làm cái đó, hoàn toàn không có men say!

Xem ra lại đem đến một thùng rượu nữa hắn cũng có thể không chớp mắt mà uống sạch sẽ?

Ta ngất!

Tửu lượng của ngài cũng quá dọa người đi?

Mọi người nhất tề nhìn về phía Đổng Học Bân, đều đối với Chủ nhiệm mới tới này có một cái nhận thức mới!

Bình luận

Truyện đang đọc