QUYỀN TÀI

Buổi chiều hai giờ.

Điều hòa thổi ra khí lạnh, làm trong phòng bớt khô nóng lại.

Từ Yến loay hoay trong phòng vệ sinh, cúi đầu trước máy giặt quần áo, muốn giặt đống quần áo vừa cởi ra.

Lạch cạch, lạch cạch. ( Đại khái là mình cũng chẳng biết nó có tiếng động gì)

Không lâu sau, máy giặt quần áo bắt đầu hoạt động.

Đổng Học Bân ngồi một mình trong phòng ngủ, nhìn về phía bên WC, hắn bắt đầu suy nghĩ đến tác dụng của REVERSE, không thể không nói, từ kinh nghiệm lúc xưa mà xem, tỷ lệ REVERSE có thể rút lui người thật vẫn là rất lớn của, nhưng vấn đề cũng không ít, không nói tác dụng của REVERSE có thể sinh ra cảm giác đau đớn hoặc là phản ứng không tốt hay không, nói kết quả cuối cùng, hắn không có biện pháp giải thích với chị Từ, REVERSE thật sự có hiệu quả, vậy năng lực có thể bị lộ hay không?

Một phút đồng hồ...

Hai phút...

Ba phút...

Từ Yến từ trong phòng tắm mang dép đi ra "Tiểu Đổng, ngây người gì vậy? Đang suy nghĩ cái gì à?.”

"Không có.” Đổng Học Bân đem ánh mắt thu hồi lại.

Từ Yến cười nhạt, nhìn nhìn " Trên mặt bị sao vậy?”

Đổng Học Bân cười nói: "Cái cổ và phía sau lưng có chút đau, tôi ngửa đầu ra sau, như vậy thoải mái hơn”

"Là bị chị Từ làm sao?” Từ Yến vừa nghe, trên mặt không khỏi hiện ra vài phần xin lỗi, đi tới bên cạnh của hắn ngồi xuống " Thật ra là chị suy nghĩ không chu toàn, sớm biết vậy thì trước đó đã mua một cái đệm về rồi, như vậy đi, để chị xoa lưng xoa cổ cho cậu.”

Đổng Học Bân lập tức xua tay "Không cần, không có việc gì đâu.”

".... đau chổ nào?”

"Thật không cần, cảm ơn ngài.”

Từ Yến không nghe, chậm rãi xê dịch cái mông, vừa đem thân thể ngồi thẳng vừa đưa tay bóp vai của Đổng Học Bân "Được rồi, đừng hoạt động, xương cổ và sau lưng phải không?.”

Vừa thấy từ chối không được, Đổng Học Bân ngượng ngùng cười cười "Cảm ơn ngài.”

"Hai ta còn cần khách khí cái gì? Đừng nhúc nhích đầu, xoay người qua.”

"Ai.” Đổng Học Bân nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Công phu xoa bóp của Chị Từ vô cùng tốt, khí lực cũng không nhỏ, phụ nữ cùng tuổi rất ít có sức nắm như cô ấy, Đổng Học Bân chỉ cảm thấy hai tay mềm sau khi nắm lấy vai mình, lập tức bóp mạnh, mùi vị đau nhức lập tức từ gáy truyền tới, khiến cho hắn nhe răng trợn mắt một chút, trong miệng hít vào mấy hơi thở liên tục "Chị Từ, nhẹ chút, nhẹ chút, đau."

Phía sau truyền đến tiếng cười "Không đau thì làm sao hết, nhịn một chút.”

"Không nên không nên, a, thật sự quá đau.”

"Ha ha, lớn như vậy rồi, chút nghị lực cũng không có? Đừng kêu nữa.”

"Không phải không có nghị lực, sức tay ngài quá lớn, a, đau đau.”

"Nhịn nhịn, chị Từ cậu có chừng mực, qua đau sẽ lập tức khỏi.”

Cái ót Đổng Học Bân bị vỗ một chút, thấy thế, hắn không thể làm gì khác hơn là cắn răng chịu đựng, nhịn đi. Bất quá chỉ sau vài phút, lời nói của chị Từ tựa hồ đã được xác đinh, cảm giác đau sau gáy của Đổng Học Bân bắt đầu giảm bớt, hình như cơ thể cũng thả lỏng ra một ít, cũng không còn đau nữa, truyền đến cảm giác sảng khoái, lại còn thoải mái nữa, cảm giác buồn ngủ lập tức tập kích đến đây, thoải mái thật, loại cảm giác này hắn chưa từng thể nghiệm qua, dù sao thì Cù Vân Huyên và Ngu Mỹ Hà xoa bóp cho hắn so ra đều kém chị Từ một phần.

Phía sau vang lên tiếng nói của Từ Yến "Thế nào?.

"Thoải mái, đặc biệt thoải mái.”

"Ha ha, tôi đã nói rồi mà?.”

Vai bị vỗ vài cái, chỉ nghe Từ Yến nói: "Xương cổ được rồi, ở đây không thể xoa được nữa, nào, cậu nằm sấp xuống, ừm, có cần cởi quần áo không?"

"Ặc, không cởi được không?”

"Được.”

Đổng Học Bân sau khi được thưởng ngon ngọt, cũng không khách khí cùng cô ấy, nằm lên trên giường chờ Từ Yến bóp lưng cho mình.

Phía sau vang lên tiếng dép, chị Từ tựa hồ đi đâu đó, sau đó tiếng ngăn kéo vang lên, lấy ra vật gì đó, có tiếng mở nắp, sau đó là tiếng Từ Yến chà chà tay, rồi bàn tay mềm mại chạm lên lưng hắn, da thịt như gần như xa chà qua chà lại trên lưng hắn, sát bên lưng có thể cảm giác được cảm giác mềm mềm, phía sau thì thấy lạnh lẽo, hai tay của chị Từ hoạt động qua lại, dán vào trên da thịt, từ trên xuống dưới từ dưới lên trên.

Đổng Học Bân nằm trên giường hưởng thụ cảm giác thoải mái ấy.

Tay của chị Từ không mịn màn như của Huyên di và của chị Ngu, dù sao cũng có tuổi rồi, nhưng mà cảm giác ôn nhu trong lòng bàn tay vẫn truyền cho Đổng Học Bân.

Mười phút...

Hai mươi phút...

Ba mươi phút...

Đổng Học Bân sảng khoái nằm đó, nhất thời quên mất thời gian, chờ khi nhớ đến nhìn đồng hồ, hắn mới hoảng sợ, vội xoay người nói: "Ặc, đã nửa tiếng đồng hồ rồi, ngài nhanh nghỉ ngơi đi, nhanh nghỉ ngơi một chút đi..." Không nói người khác, Đổng Học Bân xoa bóp nửa giờ cũng phát mệt.

Từ Yến nở nụ cười: "Sắp xong rồi, đừng nhúc nhích..."

"Đã được rồi, thật mà..."

"Cậu cứ nằm yên đấy, được rồi, đừng động..."

"Ai da, sao có thể không biết xấu hổ như vậy, vậy tôi... tôi cũng xoa bóp cho ngài..."

Từ Yến vỗ vỗ sau lưng hắn, kêu hắn tiếp tục nằm úp xuống, sau đó ngồi xuống bên cạnh, chậm rãi xoa, rồi lại bóp, buông ra, rồi lại nắm lấy.

Vị trí này có chút... có chút gần, Từ Yến thì không nghĩ cái gì, nhưng Đổng Học Bân thì không chịu nổi, ho khan một tiếng, được chị Từ xoa bóp đúng là thoải mái thật, nhưng cũng mang theo vài phần xấu hổ, cả người lộ ra một vẻ không được tự nhiên, sau đó Từ Yến lập tức di dời, từ trên xuống dưới, đầu gối và bắp chân cũng được chị Từ xoa nhẹ một lần.

Sau một lúc lâu.

Đổng Học Bân từ trên giường ngồi dậy: "Ngài mệt mỏi không?"

Khoát khoát tay, Từ Yến lau mồ hôi trên trán: "Già rồi, trước đây xoa lưng cho con trai tôi, một giờ cũng không cảm thấy mệt mỏi"

Đổng Học Bân thương tiếc, cũng rất băn khoăn: "Tôi cũng xoa bóp cho ngài..."

"Không cần, nhìn cậu cũng mệt mỏi, ngủ một chút đi, đến giờ ăn chiều thì tôi gọi cậu dậy..."

"Như vậy sao được..." Đổng Học Bân không đồng ý: "Ngài nhanh ngồi đi..."

"Trên người tôi không đau, hôm nay chỉ thấy tôi ném cậu..."

Đột nhiên, Đổng Học Bân lại nghĩ đến chuyện của REVERSE, sau khi do dự một trận, rốt cục làm ra một quyết định, chị Từ đã chiếu cố mình nhiều như vậy, nếu như mìn còn cố kỵ cái này cố kỵ cái kia, thật sự có chút nói không nên lời, kết quả là đầu óc của Đổng Học Bân nhanh chóng hoạt động, suy nghĩ trong chốc lát, rốt cục nghĩ ra một phương án đại khái, chờ Từ Yến đi vào phòng tắm rửa tay xong, Đổng Học Bân đứng dậy ra đón.

"Ngài tẩy trang được không?.” Đổng Học Bân nói.

Từ Yến nhìn hắn, cười nói: "Làm sao vậy? Tẩy trang làm gì?.”

"Cái này, thật ra gần đây tôi vừa theo học một người đại sư xoa bóp trung y, thuộc về cái loại thoái ẩn rừng núi, tôi cũng không biết ông ta tên gì, bất quá thủ pháp xoa bóp của người ta cực cao, tôi cũng học được một một chiêu nửa thức, phỏng chừng có thể có chút công dụng.” Đổng Học Bân lừa gạt nói: "Ừm, ngài cũng biết nguyên lý của xoa bóp trung y cũng là thông qua các huyệt vị trêncơ thể, làm cho thân thể sinh ra phản xạ, đạt được hiệu quả chữa bệnh, cũng không khác gì uống thuốc.”

Từ Yến nói: "Cái này tôi biết, bất quá có quan hệ gì với tẩy trang? Sao thế? Cậu còn có thể loại bỏ tàn nhan và nếp nhăn cho chị Từ sao? Ha ha.”

"Ừm, tôi có thể thử xem.” Đổng Học Bân khẳng định nói.

Từ Yến ngẩn ra "... Thật sao?.”

Đổng Học Bân sờ sờ mũi nói: "Không xác định, nhưng hy vọng rất lớn, thật ra nói trắng ra loại tàn nhan và nếp nhăn này cũng đều là một loại bệnh lý, tôi thấy có người ba mươi bảy ba mươi tám tuổi mà cũng một cái nếp nhăn cũng không có, nhưng có người chỉ mới ba mươi mà đã bắt đầu già, cho nên nếu là bệnh, vậy khẳng định có thể trị, bất quá còn chưa tìm được phương pháp chính xác.”

"A? Vậy cậu tìm được?.”

"Ặc, là sư phụ tôi tìm được rồi.” Đổn Học Bân đắn đo nói: "Nhưng còn đang trong giai đoạn lý luận, hơn nữa hiệu quả cũng tuỳ người, nếu như cái phương án trị liệu này thật sự thích hợp với ngài, trải qua xoa bóp trung y, thậm chí trong khoảng thời gian ngắn có thể đạt được hiệu quả trẻ lại vài tuổi.”

Từ Yến cười cười "Sao tôi nghe thấy giống như lừa đảo quá vậy?”

Trời ạ, Đổng Học Bân đỏ mặt lên, trước đây hắn xem qua trong TV có chiếu một tiết mục cùng loại như vậy, cũng là một lão trung y, cũng là xoa bóp, bất quá người nọ là một tên lừa đảo, khoác lác từ đầu đến cuối, mục đích cuối cùng là lừa sắc gạt tiền, chị Từ tám phần là có xem qua cái tiết mục kia. Nghĩ tới đây, Đổng Học Bân trên mặt tự nhiên không nhịn được, vội nói: "Nếu không thử xem trước? Dù sao không tốt cũng không có hiệu quả ngược, cũng chỉ là ấn ấn trên mặt chị mấy chổ.” Hắn chỉ là nói cho qua mà thôi, đương nhiên, kết quả cuối cùng ra sao Đổng Học Bân cũng không biết.

Từ Yến suy nghĩ một chút, đưa tay sờ sờ nếp nhăn và tàn nhan trên mặt "Tôi cũng không gạt cậu, cái tàn nhang này làm đau đầu chị Từ cậu rất nhiều năm rồi, nghĩ không ít biện pháp, dùng qua không ít thuốc giảm lão hoá, nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng, y học hiện đại ngoại trừ các biện pháp trang điểm dung nhan ra, đối với những cái này sợ rằng còn chưa có biện pháp trị liệu quá tốt, nếu như xoa bóp trung y thật sự có thể chữa được, tốt, vậy để cho tên nhóc cậu thử xem?"

"...... vậy ngài tẩy trang trước đi?”

"Ừm.” Từ Yến xoay người vào phòng vệ sinh.

Ào ào, tiếng nước từ bên trong truyền ra.

Nhìn ra được, Từ Yến tựa hồ cũng không có coi chuyện này ra gì, có thể là không quá tín, Đổng Học Bân không kỳ quái, đổi lại người khác nói lời này, Đổng Học Bân cũng không tin, không một cước đá đi đã là không sai rồi, có thể sử dụng thủ pháp xoa bóp trong khoảng thời gian ngắn đạt được hiệu quả loại bỏ nếp nhăn, thật sự rất là khó tin. Một lát sau, Từ Yến từ trong WC chậm rãi bước ra tới phòng khách, sau khi chị Từ tẩy trang thì tàn nhan dưới khóe mắt cũng rõ ràng một chút, không lớn, nhưng màu sắc hơi đập, bao phủ cũng không nhỏ, nhìn mấy cái nếp nhăn nơi khoé mắt xung quanh con mắt cô ấy, cảm tình thì cảm tình, phong vận thì phong vận, nhưng nếp nhăn cũng thật sự nằm ở đây, luôn có chút ảnh hưởng đối với dung mạo.

Đổng Học Bân nghĩ áp lực rất lớn, nói cũng đã nói ra rồi, nếu như không được thì sẽ rất mất mặt.

Phù! Bắt đầu thôi!

Chỉ mong không có vấn đề!

Bình luận

Truyện đang đọc